Thời Du nhặt được một nam nhân bị thương bên bờ sông. Nam nhân có dung mạo như tiên, da dẻ trắng trẻo, nhưng lại mất trí nhớ. Để tránh bị Vương viên ngoại ép gả, Thời Du dứt khoát nói dối: “Chàng là p …
Thời Du nhặt được một nam nhân bị thương bên bờ sông.
Nam nhân có dung mạo như tiên, da dẻ trắng trẻo, nhưng lại mất trí nhớ. Để tránh bị Vương viên ngoại ép gả, Thời Du dứt khoát nói dối:
“Chàng là phu quân vừa qua cửa của ta.”
Vị "phu quân" nhìn căn nhà dột nát, gió lạnh buốt lùa qua lưng Thời Du, im lặng không nói gì.
May mà "phu quân" này rất ngoan, dù cuộc sống khó khăn nhưng lại ngọt ngào như mật.
Cho đến một ngày, phu quân chết trong một trận hỏa hoạn lớn, mà kẻ đứng sau chính là Thận vương.
Vì báo thù, Thời Du thu dọn đồ đạc, vào phủ Thận vương làm nha hoàn. Nàng nhẫn nhịn suốt hai năm mới tìm được cơ hội tiếp cận kẻ thù.
Khi cầm cây trâm tẩm độc ghim đến yết hầu người kia, Thời Du mới thấy rõ gương mặt Thận vương, hắn vậy mà lại giống hệt phu quân đã chết của nàng.
Vì ngôi vị hoàng đế, Văn Kỳ có thể tính kế tất cả, kể cả chính bản thân mình.
Hắn tính toán mọi đường, nhưng không ngờ sẽ bị trọng thương rồi mất trí nhớ. Càng không ngờ sẽ bị một nữ tử mồ côi quê mùa lừa xoay như chong chóng.
Sau khi khôi phục ký ức, hắn vốn định gϊếŧ nữ tử ấy để rửa mối nhục năm xưa, nhưng nghĩ đến việc nàng từng chăm sóc mình hết lòng, hắn đại phát từ bi, tha cho nàng một mạng, giả chết bỏ đi.
Ba năm sau, Văn Kỳ gặp lại nàng. Lần này, nàng cầm cây trâm tẩm độc dí vào yết hầu hắn, ánh mắt tràn ngập hận thù, chỉ muốn lấy mạng hắn.
Văn Kỳ lại động lòng.
Dù sao thì "một ngày vợ chồng, trăm ngày nghĩa", vậy nên hắn muốn giữ nàng bên mình. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, hắn thậm chí sẵn sàng để nàng làm thị thϊếp trong phủ.
Nhưng nữ tử không biết điều kia lại quay đầu bỏ chạy.
Thậm chí còn chạy vào vòng tay một nam nhân khác.
Hắn tức đến bật cười: “Tốt, rất tốt. Bắt nàng về, ta nhất định sẽ khiến nàng sống không bằng chết.”
Sau này, trong gian điện rộng lớn, dưới tà váy lụa mỏng hơi xếp nếp, hoa văn rồng uốn lượn, đôi chân thon dài của Thời Du mềm nhũn, rũ xuống bên hông Văn Kỳ.
Hắn khẽ vuốt ve mắt cá chân trắng ngần mới liền sẹo của nàng, cắn nhẹ vào vành tai, giọng nói trầm thấp:
“A Du, rốt cuộc nàng muốn trẫm phải làm thế nào chúng ta mới có thể quay lại như xưa? Có phải chỉ có như vậy, nàng mới chịu ngoan ngoãn ở lại bên cạnh trẫm?”
Nhân vật chính: Thời Du, Văn Kỳ.
Tóm tắt một câu: Cao lãnh chi hoa bước xuống thần đàn.
Lập ý: Dũng cảm làm chính mình.