[Tiểu sư muội mạnh mẽ kiên cường nhưng luôn phải khoác lên mình vỏ bọc ngang ngược X Đại sư huynh “bạch thiết hắc” mang mặt nạ bạch nguyệt quang.] [Một câu chuyện tình yêu cực đoan, u ám và đầy chiếm …
[Tiểu sư muội mạnh mẽ kiên cường nhưng luôn phải khoác lên mình vỏ bọc ngang ngược X Đại sư huynh “bạch thiết hắc” mang mặt nạ bạch nguyệt quang.]
[Một câu chuyện tình yêu cực đoan, u ám và đầy chiếm hữu.]
Vốn là đại tiểu thư được cả tiên môn cưng chiều, Du Mãn lại bị một hệ thống kỳ quái ép buộc phải gây khó dễ cho vị Đại sư huynh được người người tôn là “bạch nguyệt quang”.
Ban đầu, nhiệm vụ chỉ là những trò vặt vãnh: từ chối y, làm trái lời y, hay thậm chí là... tát y một cái. Sau đó, hệ thống lại yêu cầu nàng phải lấy được một giọt nước mắt của y.
Du Mãn cắn răng hoàn thành nhiệm vụ, nào ngờ mọi lời chửi thầm, mọi kế hoạch trong đầu nàng đều bị y nghe thấy không sót một chữ.
Vị Đại sư huynh này tuy ôn hòa nhưng lại thường xuyên “phát bệnh”. Y cứ ôm nàng, dắt tay nàng, nàng đều cố nhẫn nhịn. Nhưng khi chàng thiếu niên ôm chặt lấy mình, thà bị thương cũng không buông, Du Mãn lại chửi thầm trong bụng.
Ai ngờ y lại buông tay ra, thong thả hỏi:
“Ta lại "phát bệnh" sao?”
Du Mãn kinh hãi:
“Sao... sao huynh biết ta đang nghĩ gì?”
Người kia cúi đầu, đan mười ngón tay vào tay nàng, siết chặt: “Tiếng lòng của muội, thật sự rất ồn ào.”
Du Mãn hoảng loạn. Hóa ra những gì nàng nghĩ và những gì nàng nói lại hoàn toàn trái ngược.
Nàng cầu xin hệ thống cắt đứt mối liên kết tâm linh giữa chuỗi Hồng Châu và Đại sư huynh.
Cho đến một ngày, hệ thống ra lệnh: [Cưỡng hôn Đại sư huynh.]
Du Mãn cạn lời: “... Đây mà gọi là gây khó dễ ư?”
Vì nhiệm vụ, Du Mãn đã chết đi sống lại. Lần này, khi ngã vào lòng y, nàng nức nở:
“Đại sư huynh, huynh đừng khóc... Huynh khóc, tim muội sẽ đau lắm.”
Nào ngờ, vị Đại sư huynh luôn dịu dàng như nước ấy lại chẳng hề động lòng. Y siết chặt vết thương đang tuôn máu của nàng, giọng nói lạnh như băng:
“Đồ lừa đảo.”
Du Mãn cứ ngỡ y đã chán ghét mình.
Nhưng rồi một ngày, chính y lại cầm kiếm rạch lên mắt trái, để mặc cho máu tươi nhuộm đỏ gương mặt tuấn mỹ, khàn giọng cầu xin:
“Lừa ta thêm một lần nữa... có được không?”
Cuối cùng, Du Mãn hoàn thành nhiệm vụ, tưởng rằng mình sẽ được tự do. Đúng lúc đó, một thanh kiếm lạnh buốt đã đâm xuyên qua ngực nàng. Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, nàng nghĩ đến vị Đại sư huynh cũng từng bị chính nàng một kiếm xuyên tim vì nhiệm vụ.
Kẻ thủ ác gỡ mặt nạ, để lộ dung mạo quen thuộc đến tột cùng. Y rút thanh kiếm đẫm máu ra, dịu dàng mỉm cười:
“Tiểu sư muội, là đang nghĩ đến ta sao?”
Tự Chỉ cả đời đều đeo mặt nạ. Khi ở nhân gian, y là điềm gở. Sau khi tu tiên, y trở thành bạch nguyệt quang. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng như ngọc là một trái tim đã sớm mục rữa, hôi thối.
Nhìn Du Mãn ngã trong vũng máu, y mỉm cười mãn nguyện, siết lấy cổ tay đã nguội lạnh của nàng.
Y gỡ chuỗi Hồng Châu xuống, đeo lại lên tay mình. Vật đã về với chủ cũ.
Trải qua muôn kiếp luân hồi, bày ra ván cờ tàn khốc này, tất cả những gì y muốn chỉ là giữ nàng lại.
“Như vậy, nàng sẽ có thể ở bên ta mãi mãi.”
---
Lưu ý từ tác giả:
Nam chính về sau sẽ ngày càng điên cuồng, là kiểu “não yêu đương” điển hình, có dấu hiệu đa nhân cách. Nữ chính có vẻ bị động nhưng thực chất luôn tính toán trong lòng.
Tình tiết trong truyện có thể khác biệt so với phần giới thiệu, về sau sẽ được giải thích rõ. Tình cảm đến từ hai phía, không có người thứ ba.
Truyện thiên về cốt truyện, giai đoạn đầu tập trung vào diễn biến, giai đoạn giữa sẽ phát triển tuyến tình cảm.
Có miêu tả một vài tình tiết kinh dị nhẹ. Không phải truyện tu tiên truyền thống.
Nữ chính sẽ trưởng thành từ từ.
Tóm tắt một câu:
Đại sư huynh thật biếи ŧɦái.
Lập ý:
Nhìn thẳng vào con người thật của mình và học cách chấp nhận nó.