Kỳ Chúc bị giam trên núi Bất Chu trăm năm, chưa từng nhìn thấy phàm trần. Cho đến ngày nọ, có một tiên quân dùng kiếm chẻ đôi núi Bất Chu, cứu tất cả những người bị nhốt bên trong. Nhìn tiên quân cao …
Kỳ Chúc bị giam trên núi Bất Chu trăm năm, chưa từng nhìn thấy phàm trần. Cho đến ngày nọ, có một tiên quân dùng kiếm chẻ đôi núi Bất Chu, cứu tất cả những người bị nhốt bên trong.
Nhìn tiên quân cao quý, vẻ mặt từ bi, dung mạo xuất chúng, thương xót dõi theo chúng sinh, trong lòng Kỳ Chúc chỉ có một suy nghĩ. Đó là… Nên làm thế nào để dụ dỗ y sa đọa thành ma?
Ảo cảnh 1.
“Nàng muốn trói tay y lại, che khuất đôi mắt y, sau đó nhìn y run rẩy vì không được thỏa mãn!”
Trong ảo cảnh tiên quân luôn nghiêm trang, luôn giữ vẻ mặt không có du͙© vọиɠ, cách xa nàng ngàn dặm.
Ban đầu Kỳ Chúc nhiều lần gặp trắc trở, nàng không còn cách nào khác, vì để làm nhiễu loạn trái tim của y, mỗi ngày nàng kiên quyết leo tường, cố ý nằm nhoài trên mái tường, nhìn y đọc sách giữa một khu vườn tràn ngập cảnh xuân.
Cho đến khi thấy y bồn chồn, không đọc nổi một chữ nào nữa mới vừa lòng bỏ qua.
Dù ở trong ảo cảnh thì tiên quân vẫn rất khó tiếp cận, nếu nàng muốn khiến y nảy sinh tình cảm rồi sa đọa thành ma thì lại là chuyện càng xa vời.
Kỳ Chúc thất vọng nhận ra, cứ mãi dùng cách quấn quanh lấy y thì không có tác dụng, nàng định dừng lại rồi đổi cách khác.
Nhưng không ngờ, nàng mới chỉ không chạy đến trước mặt y có vài ngày, mà y như đã vứt bỏ tất cả sự lạnh nhạt.
Đến khi gặp lại nàng, y khó chịu kéo nàng lại, ánh mắt tối tăm, chất vấn nàng đã đi đâu trong suốt những ngày qua.
Kỳ Chúc sững sờ, lập tức mỉm cười, nghe thấy lời chất vấn này thì nàng đã biết rằng, nàng đã có cách dụ dỗ y sa đọa thành ma…
Ảo cảnh 2.
Vì để kiếm vị cô nương đã gánh vận xui thay bản thân, y đã vào ảo cảnh của Ma Vương, thông qua gương của Ma Vương, y thấy được cảnh tượng mà cả đời này khó có thể quên.
Bởi vì cảnh tượng trong gương là một bầu không khí nóng bỏng, dưới ánh nến đỏ mờ mịt, bản thân vốn luôn tự kiềm chế, giờ trong mắt lại chứa cảm xúc khó nói.
Còn nàng, răng trắng khẽ cắn môi son, trong mắt ngập nước nhưng vẫn bị ép phải thừa nhận.
Chuông lục lạc treo trên cổ tay trắng nõn của nàng đang vang lên theo tiết tấu vội vàng, suốt đêm không ngừng.
Người ngoài ảo cảnh nhìn y, dường như cũng cảm nhận được dày vò như thế…
…
“Tháng Tư có cây đậu đỏ phát triển mãnh liệt, nay lại lụi tàn xác xơ, tiêu tan thành bụi vàng cùng những ký ức trước kia.”
“Ta ngang qua Địa Ngục, nhưng Địa Ngục không có nàng, cho nên ta chỉ đành quay trở về.”