Vân Thanh Tụ chết trong một đêm mưa ba trăm năm trước. Nàng là người từng một kiếm trấn áp Tiên Châu, là người đứng đầu đạo phái Thái Thượng Vô Tình, cũng là người có khả năng phi thăng lớn nhất. Sư m …
Vân Thanh Tụ chết trong một đêm mưa ba trăm năm trước.
Nàng là người từng một kiếm trấn áp Tiên Châu, là người đứng đầu đạo phái Thái Thượng Vô Tình, cũng là người có khả năng phi thăng lớn nhất.
Sư muội nhỏ nhắn lanh lợi rưng rưng nước mắt, từng câu từng chữ đều kết tội nàng.
Sư đệ thanh mai trúc mã lạnh lùng như băng sương, giữa chân mày có nốt chu sa đỏ, một kiếm phá nát thần hồn nàng.
Bạn bè năm xưa nhìn nàng như nhìn kẻ thù.
Khoảnh khắc thân thể rơi xuống, Vân Thanh Tụ chợt nghĩ đến người đệ tử ở cách ngàn dặm.
Thiếu niên luôn đeo mặt nạ bạc, trầm lặng ít lời ấy vẫn đang đợi sư tôn đến mừng sinh nhật mười tám tuổi của mình.
-
Khi Vân Thanh Tụ mở mắt lần nữa, giới tu tiên đã đổi thay.
Đệ tử vì nàng mà xông vào Đài Trắc Tâm, tàn sát đồng môn, bị phế bỏ kiếm pháp và trục xuất khỏi tông môn, không rõ tung tích.
Ma chủ và sư đệ - người đã trở thành tông chủ Kiếm Tông - đánh nhau long trời lở đất, chỉ để đoạt lại linh vị của nàng.
Thánh y của Bồng Lai Tông bôn ba khắp Tiên Châu, cực khổ tìm linh dược cải tử hoàn sinh.
Chủ nhân của Chu Tước ngày ngày lấy máu đầu quả tim để luyện khí, nhằm rèn ra thần khí thượng cổ có thể quay ngược thời gian.
-
Vân Thanh Tụ liếc nhìn đệ tử mới thu nhận.
Thiếu niên tuấn tú dị thường, khi cười thì đôi mắt cong cong, dưới mí mắt có một nốt ruồi đỏ quyến rũ. Hắn ngọt ngào, lễ phép, chu đáo mọi bề.
Vân Thanh Tụ không khỏi cảm thán, giới tu tiên vẫn còn người bình thường.
Nhưng đến đêm khuya... Thiếu niên diễm lệ lại quỳ trước giường nàng, sau lưng cuộn trào làn sương đen.
Chiếc đuôi vảy đen quấn quýt vươn ra, cẩn thận cuốn lấy đầu ngón tay Vân Thanh Tụ.
Ánh mắt thiếu niên đầy u tối và tham luyến bị đè nén đến méo mó, môi mỏng cong lên, dịu dàng nói: “Sư tôn, cuối cùng ta cũng tìm được người rồi.”
Về sau...
Ma chủ giam Vân Thanh Tụ trong ma cung.
Đêm tối nặng nề, ánh nến mờ nhạt phản chiếu lên vô số chiếc vảy trên đuôi. Chúng tạo thành l*иg giam, leo lên cổ tay trắng như tuyết.
Đuôi mắt Vân Thanh Tụ ửng đỏ, đôi mắt long lanh, giận dữ quát: “Nghịch đồ!”
Đôi mắt thiếu niên chuyển đỏ, quyến rũ mê người, nốt ruồi đỏ càng thêm chói mắt.
Hắn cúi người, chậm rãi hôn lên đầu ngón tay trắng muốt của nữ tử, yết hầu khẽ động, cười nhẹ: “Sư tôn không khỏe, đồ nhi tất nhiên phải tận tâm hầu hạ.”
“Rõ ràng sư tôn cũng không chối bỏ ta mà, đúng không?”