Tuế Lăng Lẫm bị hệ thống ngọt sủng trói buộc, phải gửi trao sự ấm áp cho sư tôn mỹ nhân. Tiểu đáng thương trong nguyên tác, hoàn toàn không có tâm cơ, nhạy cảm yếu đuối, dịu dàng thiện lương lại dễ tí …
Tuế Lăng Lẫm bị hệ thống ngọt sủng trói buộc, phải gửi trao sự ấm áp cho sư tôn mỹ nhân.
Tiểu đáng thương trong nguyên tác, hoàn toàn không có tâm cơ, nhạy cảm yếu đuối, dịu dàng thiện lương lại dễ tính.
Giữa ngày âm u lạnh lẽo, gió mưa mịt mùng, Tuế Lăng Lẫm và sư tôn mặt đối mặt.
Dưới ánh nến mờ ảo, công tử áo trắng tựa lưng vào ghế gỗ trầm, lười biếng chống cằm chợp mắt.
Lông mi dài mảnh nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt lưu chuyển, ẩn chứa vẻ quyến rũ vô tình.
Mỹ nhân yêu dị trong truyện chí quái, thông thường cũng có khí chất như thế này, dụ người ta mê muội lạc vào từng tầng sương mờ.
Bước chân Tuế Lăng Lẫm khựng lại, cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Hắn trông như thể đã biết nàng là nữ phụ ác độc, tương lai sẽ đâm hắn một kiếm vậy.
-
Trong một đêm lạnh lẽo thê lương, Dạ Vọng Khanh trọng sinh.
Tấm bia đá không chữ vỡ vụn, những mảnh đá nhỏ bay tứ tán khắp trời, tiếp theo đó cả tòa điện trúc rung chuyển, bị linh áp mạnh mẽ xẻ đôi, lập tức sụp xuống thành một đống hoang tàn.
Khóe môi Dạ Vọng Khanh khẽ cong, nhẹ nhõm thoải mái.
Hắn nghĩ, nhất định phải khiến tiểu đồ đệ mới đến kia sống không bằng chết.
Lần đầu có truyện mà mình chịu ngồi hóng từng chap như này 🙏