Chử Nguyệt Kiến xuyên vào một quyển sách, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy có người đứng trước mặt, người này tóc đen, áo trắng, trên sống mũi còn có một nốt ruồi quyến rũ, gương mặt lạnh lùng và nghiêm ngh …
Chử Nguyệt Kiến xuyên vào một quyển sách, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy có người đứng trước mặt, người này tóc đen, áo trắng, trên sống mũi còn có một nốt ruồi quyến rũ, gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, toát lên vẻ cấm dục mà vẫn gợi cảm. Nhưng thứ khiến lòng nàng run lên lại là tiếng xích sắt nơi cổ hắn vang lên lanh lảnh.
Chử Nguyệt Kiến bất lực nghĩ, làm công chúa... hình như cũng không tệ lắm.
Tất nhiên, điều kiện là mỹ nam lạnh lùng trước mặt này, người vừa gọi nàng là "công chúa" không phải là vai nam phụ trong "Ô Phong Tuyết", mà là nam chính đẹp trai mạnh mẽ nhưng bi thảm thì sẽ càng tốt hơn.
Bởi vì về sau, nàng sẽ bị chính nam chính đưa đi tế trời, bị thiêu sống, đau đớn đến tận cùng.
Ban đầu nàng tính ôm chặt đùi nam chính để giữ mạng, nhưng hệ thống lại cấm nàng có hành vi lệch vai. Chỉ cần hành động khác nguyên tác một chút thôi, nàng sẽ phải trải qua một lần đau đớn như chết đi sống lại. Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể quay về nhà.
Thế là dù bất lực nhưng nàng vẫn đành bám theo mạch truyện, dùng đủ loại thủ đoạn của vai nữ phản diện độc ác để sỉ nhục "đóa hoa cao lãnh" mang tên nam chính.
Cuối cùng khi không còn bị cấm diễn sai vai nữa, nàng lập tức định đá bay tên nam chính từng bị mình sỉ nhục để giữ mạng. Chờ đến khi hắn trở thành đế vương, nhiệm vụ hoàn tất, nàng chỉ cần ngồi yên chờ quay về là xong.
...
Sau khi hoàng tộc họ Chử bị lật đổ, vị công chúa xa hoa lãng phí Chử Nguyệt Kiến cũng biến mất trước mắt mọi người. Ai nấy đều nghĩ nàng sợ hãi nên đã bỏ trốn.
Không ai biết rằng, ở nơi sâu thẳm trong ngục tối, lại có một căn phòng được bài trí lộng lẫy như điện công chúa và nàng đang bị nhốt ở đó.
Lúc này, Chử Nguyệt Kiến tựa vào vách tường, ánh mắt hoảng hốt nhìn người trước mặt. Trực giác mách bảo nàng, hiện tại Phụng Thời Tuyết... không còn bình thường nữa rồi.
Ánh mắt Phụng Thời Tuyết vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng nơi đáy mắt lại phủ kín một lớp sương đen đặc quánh. Đầu ngón tay lạnh buốt của hắn lướt qua xương mày nàng rồi dừng lại nơi môi, dùng sức ấn xuống, sau đó cúi người đặt một nụ hôn.
Xong đời rồi, Phụng Thời Tuyết bị nàng ngược đến phát điên mất rồi!
Bị nụ hôn làm cho đầu óc quay cuồng, Chử Nguyệt Kiến chỉ còn một ý nghĩ duy nhất này trong đầu.
Cho mình hỏi không có mua combo truyện ạ