Toàn bộ tu chân giới, hễ nhắc đến vị Đạo Nguyên Tiên Tôn lừng danh ấy, không một tu sĩ nào là không khẽ nín thở. Nữ nhân đó, chỉ cần hít thở mà bước thẳng vào cảnh giới Đại Thừa. Trời sinh thiên tư tu …
Toàn bộ tu chân giới, hễ nhắc đến vị Đạo Nguyên Tiên Tôn lừng danh ấy, không một tu sĩ nào là không khẽ nín thở.
Nữ nhân đó, chỉ cần hít thở mà bước thẳng vào cảnh giới Đại Thừa. Trời sinh thiên tư tuyệt đỉnh, nhưng lại chẳng mấy khi chuyên tâm tu luyện. Lúc thì than mệt, lúc lại lười biếng, thuở trước còn gây chuyện khắp nơi. So với dáng vẻ uy nghiêm mà một vị tiên tôn duy nhất của Thượng Thanh Tông đáng lẽ phải có, nàng ấy hoàn toàn không giống.
Thế nhưng, đệ tử duy nhất dưới trướng tiên tôn ấy — Chúc Khanh An lại là một kẻ trái ngược hoàn toàn với sư phụ của mình.
Sư tôn trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng chỉ một lòng hướng về đạo.
Sư tôn bàn chuyện yêu đương, nàng vẫn chỉ một lòng hướng về đạo.
Sư tôn tâm trạng mơ hồ, thất thường, nàng... vẫn một lòng hướng về đạo.
Đạo tâm của Chúc Khanh An vững chãi như đồng nung trong lửa, mặc cho gió mưa lay động cũng không hề lung lạc. Trong lòng nàng, từ đầu đến cuối, chỉ có đại đạo.
Chỉ tiếc rằng, vị sư tôn “thân yêu” ấy lại chẳng chịu để nàng yên ổn.
“Đồ nhi à... đây là công pháp mới vi sư vừa soạn, con là người đầu tiên được thử.”
Mỹ nhân yêu mị nằm nghiêng trên giường, tóc đen xõa rối, dáng vẻ kiều diễm đến mức khiến người ta khó rời mắt. Nàng ấy khẽ nâng cằm đồ đệ, hơi thở phả sát bên tai, môi cong lên thành nụ cười mơ hồ: “Có thích không?”
Chúc Khanh An lạnh nhạt nhắm mắt: “Sư tôn, đồ nhi tuy thích nghiên cứu đạo pháp...”
“Nhưng không muốn cùng người...”
“Sao cơ?”
“...Nghiên cứu Hợp Hoan Đạo.”
Dù nữ nhân ấy chẳng mấy khi đáng tin, nhưng lại luôn để tâm xem nàng ăn uống có đủ, áo quần có ấm. Khi nàng ốm, sư tôn túc trực bên giường không rời nửa bước. Mỗi lần nàng xuất hành, thần thức của người luôn âm thầm dõi theo, pháp bảo binh khí cũng chưa từng tiếc mà giao cho nàng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua. Trong lòng Chúc Khanh An, bên cạnh hai chữ “thành tiên” vốn luôn đứng đầu, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ chen thêm một cái tên: Việt Nhĩ.
Tâm tư ấy âm ỉ cháy từ rất lâu, cho đến một ngày, nàng vô tình phát hiện trong phòng sư tôn có treo một bức họa.
“Sư tôn, người...” Chúc Khanh An nắm chặt bức tranh được cất giữ cẩn thận. Ánh mắt lạnh lẽo của Việt Nhĩ như lưỡi kiếm xuyên thẳng vào tim nàng, khiến nàng nghẹn lời.
“Vi sư đã hứa với nàng ấy...” Giọng sư tôn chậm rãi: “Sẽ giúp con thành tiên.”
Hóa ra, chưa từng có sự trùng hợp nào cả.
Hóa ra, người mà sư tôn yêu từ đầu đến cuối, chưa bao giờ là nàng.
Chúc Khanh An tự giam mình suốt một đêm. Sáng hôm sau, nàng chọn xuống núi, không ngoảnh đầu nhìn lại.
Chỉ là, con đường thành tiên vốn chưa từng dễ dàng.
Khi Chúc Khanh An nhìn thấy nữ nhân quen thuộc trước mắt đang uốn éo làm dáng, nàng xoay người bỏ đi.
“Đồ nhi, con chưa từng nhớ đến vi sư sao?”
“Sư tôn, xin người tự trọng.”
“Nhưng vi sư rất nhớ con. Nhớ đến phát điên...”
Chúc Khanh An bật cười khẽ, không rõ là cười nhạo đối phương, hay cười chính mình: “Người hối hận rồi ư? Hay chỉ là... lại cô đơn thôi?”
Dù là thế nào, cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nàng sẽ không để mình bị lừa thêm lần nào.
Nói là vậy, nhưng đêm ấy, Chúc Khanh An vẫn không thể an giấc. Nàng lạnh lùng quay đầu nhìn lại...
Mỹ nhân yêu mị đang quỳ trên chăn của nàng. Máu tươi vương trên môi, đỏ thắm như hoa mai nở giữa mùa đông. Ánh mắt quyến rũ, thân hình nghiêng sát về phía nàng.
“Đồ nhi...” Giọng nói mềm như nước: “Sao con lại... không đến đây?”
Đọc rất cuốn