Cuối thời Chu, Trường An nhiều phen đổi chủ. Tiểu thư Tiêu Di Quang vốn nổi danh mỹ lệ, giữa thời loạn lại càng quý giá như châu báu giữa chợ, người người đều muốn có được nàng. Vì thế, tiểu tướng quâ …
Cuối thời Chu, Trường An nhiều phen đổi chủ. Tiểu thư Tiêu Di Quang vốn nổi danh mỹ lệ, giữa thời loạn lại càng quý giá như châu báu giữa chợ, người người đều muốn có được nàng.
Vì thế, tiểu tướng quân thân thủ cường tráng, quận chúa Tiên Bi tay giương cung bắn nhạn, hay cả Sở vương thanh mai trúc mã... Từng đoàn từng lũ Càn Nguyên mỹ nhân nối đuôi kéo tới phủ Tư Mã dâng sính lễ cầu hôn.
Loạn hoa mê mắt, Tiêu Di Quang lại không để ai lại gần, cuối cùng không ngờ lại chọn gả cho một Thái nữ bệnh nhược, kẻ bị đồn là sống không qua được vài tháng nữa.
Đám Càn Nguyên tiếc nuối đến đỏ cả mắt, tiếc thay người kia lại là bệnh tướng nắm binh quyền trong tay, đem Tiêu Di Quang che chở kín không một kẽ hở.
Bó tay hết cách, bọn họ chỉ đành đứng từ xa gửi thư tỏ tình: “Dù nàng thành quả phụ, bọn ta cũng cam tâm cưới về!”
Thái nữ bệnh nhược - Nguyên Trinh: “Kẻ nào to gan dám mơ mộng đến Thái nữ phi của Cô? Cút hết cho Cô!”
*
Nguyên Trinh nằm liệt giường tám năm, năm nào cũng có lời đồn nàng không sống nổi quá ba tháng. Tới tuổi cập kê, trong thành Kiến Nghiệp, những Khôn Trạch dù là danh môn hay hàn môn cũng đều kính nhi viễn chi, chỉ có lũ huynh đệ thứ xuất là thèm thuồng ngai vị Thái nữ như hổ rình mồi.
Loạn Khương phá Hoa Hạ, thế gia nam tiến. Nguyên Trinh cũng đưa từ Trường An về một tiểu thư danh môn mỹ mạo như hoa, dung nhan nàng ấy như ánh trăng sáng rọi trời đêm, khiến Khôn Trạch trong thành Kiến Nghiệp ảm đạm không bằng.
Đám Khôn Trạch cứng miệng: “Chỉ là một kẻ tàn phế thôi, có giỏi cũng chỉ gạt được mấy nhà thế gia trốn loạn từ phương Bắc xuống, gả vào rồi cũng chẳng thấy phúc đâu.”
Về sau, bọn họ tận mắt thấy nàng xây lầu cao, thiết yến đãi khách, cuối cùng còn nghe nói hai người sinh cả con!
Đám Khôn Trạch: “?? Bảo là nằm liệt cơ mà?”
Đám huynh đệ thứ xuất: “?? Bảo là sống không qua nổi ba tháng cơ mà?”
*
Thành thân xong, Nguyên Trinh đăng vị xưng đế. Mỹ nhân đoan trang trước kia bỗng lộ nguyên hình ngày ngày như sói như hổ, bám riết lấy nàng không buông.
Thân thể Nguyên Trinh vốn đã suy nhược, càng thêm không chịu nổi giày vò. Cho tới một hôm, nàng phát hiện bí mật của mỹ nhân thì ra Tiêu Di Quang chịu gả cho nàng không phải vì tình ái gì cho cam, mà là vì muốn tìm lại A mẫu bị bắt sang Hồ tộc!
“Cô không làm nữa!”
Nàng vùng dậy, giận dữ tố cáo: “Ban ngày bắt Cô thúc đẩy nông tang, huấn luyện tinh binh, ban đêm lại bắt cô bồi ngươi sinh thái tử. Cuối cùng chỉ vì ngươi muốn củng cố quyền lực, nhanh chóng tìm lại A mẫu!”
“Cô đường đường là thiên tử, mà ngươi coi Cô* là lừa kéo sao?”
Tiêu Di Quang lúc ấy đã động chân tình, đứng nhìn tay chân luống cuống, đành phải học theo đám Càn Nguyên lỳ lợm la liếʍ theo đuổi lại vợ, bắt đầu hành trình truy thê đầy chông gai.
*
Chú thích:
Càn Nguyên = Alpha, Khôn Trạch = Omega, Trung Dung = Beta.
Nhân vật chính: Nguyên Trinh × Tiêu Di Quang.
Một câu tóm gọn: Sân sau thế gia quý nữ, truy thê hỏa táng tràng.
Chủ đề cốt lõi: Trân quý yêu thương người yếu thế, bệnh tật, tàn tật.
(*Cô là cách xưng hô của Thái tử. Cô (孤) có nghĩa gốc là "cô độc", mang hàm ý rằng người xưng hô như vậy không có ai ngang hàng, không có ai cùng đẳng cấp. Trong lịch sử Trung Quốc, "Cô" thường là đại từ xưng hô của Thái tử, chỉ người kế vị ngôi báu, mang ý rằng dù là Thái tử nhưng vẫn chưa chính thức lên ngôi, vẫn còn cô độc trên con đường đế vương.)
Bộ này tổng bao nhiêu chương vậy ad