Văn án: Tĩnh Nguyệt Cung của Minh quốc giam giữ một bậc mỹ nhân. Thuở xưa, nàng là cành vàng lá ngọc, là Vĩnh Ninh công chúa của An quốc, tên là Phó Như An. Giờ đây, nàng lại khoác lên mình y phục thô …
Văn án:
Tĩnh Nguyệt Cung của Minh quốc giam giữ một bậc mỹ nhân. Thuở xưa, nàng là cành vàng lá ngọc, là Vĩnh Ninh công chúa của An quốc, tên là Phó Như An. Giờ đây, nàng lại khoác lên mình y phục thô sơ, dùng bữa đạm bạc, thậm chí phải tự tay làm những công việc giặt giũ, vá may nặng nhọc.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, vị Đại tướng quân quyền nghiêng triều chính của Minh quốc, Chu Nhạc Yên, vẫn thường một mình đến đây, gót giày vô tình giẫm nát bóng trăng thanh tĩnh ngập tràn khoảng sân. Nàng ấy là người đã dẫn binh đạp đổ quê hương của Phó Như An, cũng là người giam cầm nàng tại nơi này.
Dưới màn the khẽ rũ, mỹ nhân có làn da trắng ngần vì bách tính mà hạ mình, nàng cúi đầu trước Chu Nhạc Yên.
Chu Nhạc Yên dùng những ngón tay thon dài nhưng đầy sức mạnh siết chặt chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn kia, giọng nói lạnh lẽo tựa băng giá: "Đau đớn sao? Đây là cái giá ngươi phải trả cho món nợ với ta."
Phó Như An không thể nào thấu hiểu mình rốt cuộc nợ nàng ấy điều chi, chỉ đành cắn răng chịu đựng trong câm lặng, hòng đổi lấy sự bình an cho dân chúng An quốc.
Về sau, An quốc được phục hưng, Phó Như An được đệ đệ ruột là Thái tử Phó Tuấn đón về. Nàng tưởng chừng có thể quên đi mọi chuyện tủi nhục, bắt đầu một cuộc sống mới. Lại không ngờ, vào ngày đại hôn của mình, nàng lại lần nữa trông thấy bóng hình tựa cơn ác mộng ấy.
Chu Nhạc Yên một thân chiến giáp chưa cởi, đứng giữa phủ công chúa treo đầy tơ lụa đỏ thắm, ánh mắt của nàng ấy đỏ ngầu như máu, gằn giọng tra hỏi: "Ngươi định gả cho kẻ nào?"
Thuở nhỏ lần đầu tương phùng, Chu Nhạc Yên chỉ liếc mắt một cái đã vấn vương tiểu công chúa Phó Như An xinh xắn tựa ngọc tạc. Nàng ấy chưa từng thấy ai xinh đẹp và rạng rỡ đến thế. Lại không ngờ rằng, chính bởi vì vị cành vàng lá ngọc này mà nàng ấy mất đi song thân, từ đó rơi vào vực sâu muôn trượng.
Về sau, nàng ấy cẩn trọng mưu toan, nhẫn nhịn chờ thời, cuối cùng cầm binh chinh phạt An quốc, tự tay ép An Đế, An Hậu phải quyên sinh, khiến vị tiểu công chúa được muôn vàn sủng ái kia cũng phải chịu cảnh ngộ tương tự mình năm xưa.
Nàng ấy căm hận vị tiểu công chúa kiêu kỳ, xa cách, bởi vậy, nàng ấy ra sức kéo Phó Như An vào vũng lầy, hành hạ nàng không ngừng nghỉ để thỏa mãn sự căm phẫn trong lòng.
Thế nhưng, sự hành hạ ấy, lại dần dà biến thành một thứ tình cảm khác.
Note một xíu: Nếu lỡ thấy chỗ nào sai sót, các bạn cứ cmt hoặc ib nhẹ nhàng cho mình nha, mình sẽ sửa lại ạ. Đừng vội hạ sao kẻo trái tim tác giả bé nhỏ này đau mất 😭💗
Sao có nhiều chương bị lặp lại dị ad ơi