Tại lễ trao giải được truyền hình trực tiếp, Cảnh Sáp điềm nhiên đứng trên sân khấu, giơ cao chiếc cúp rồi lạnh lùng cất lời: “Tôi có một người bạn... Từng bị cha ruột và mẹ kế moi tim để cứu sống đứa …
Tại lễ trao giải được truyền hình trực tiếp, Cảnh Sáp điềm nhiên đứng trên sân khấu, giơ cao chiếc cúp rồi lạnh lùng cất lời: “Tôi có một người bạn... Từng bị cha ruột và mẹ kế moi tim để cứu sống đứa em cùng cha khác mẹ mắc bệnh tim bẩm sinh. Hôm nay tôi nhận giải, nhưng cũng thay cậu ấy đòi lại công bằng. Cha cậu ấy... Đến từ Ngụy gia.”
Một câu, khiến toàn bộ giới truyền thông chấn động. Ngụy gia là đế chế tài phiệt đứng đầu kinh thành, từ lâu vẫn được xem là bất khả xâm phạm.
Cảnh Sáp trở về từ cõi chết, ôm trong lòng thù hận và một cái tên không ai được phép quên: [Ngụy Phục.]
Kẻ đó từng là thiếu niên ngốc nghếch luôn đi theo anh, từng ôm anh giữa đêm và khẽ nói: “Sáp Sáp đừng sợ, Phục Phục sẽ bảo vệ em.”
Còn khi lý trí chiếm lấy quyền kiểm soát, Ngụy Phục chỉ khẽ nhíu mày nhìn anh, giọng điệu pha lẫn bất đắc dĩ và chiều chuộng: “Người tôi yêu, lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy.”
Một người trở lại từ địa ngục, mang theo cơn cuồng nộ thiêu rụi tất cả. Một người đeo mặt nạ dịu dàng, giấu phía sau bàn tay dính máu người thân.
Khi mọi sự thật bị phơi bày... Là yêu đến tận cùng... Hay hận đến tận xương? Bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?