Năm năm trước, một thôn nữ cứu một nữ ăn mày. Năm năm sau, giang sơn Đại Sở có thêm một vị Hoàng hậu. Lâm Yên Mi từ trên núi xuống sau khi đốn củi xong. Bất chợt chân nàng giẫm phải một vật gì đó mềm …
Năm năm trước, một thôn nữ cứu một nữ ăn mày.
Năm năm sau, giang sơn Đại Sở có thêm một vị Hoàng hậu.
Lâm Yên Mi từ trên núi xuống sau khi đốn củi xong. Bất chợt chân nàng giẫm phải một vật gì đó mềm nhũn, nhìn kỹ lại... trông giống một người!
"Ngươi làm gì ở đây?" Nàng nhíu mày hỏi nữ tử nằm trên đất, gương mặt nàng ấy đã xám như tro tàn chẳng còn chút tha thiết nào với sự sống.
"Chờ chết. Đừng làm phiền ta..."
Giang Vãn Li vốn chỉ muốn buông xuôi phó mặc cho số phận, nào ngờ lại bị một thôn nữ nhà quê cưỡng ép mang về. Nàng bị bắt phải sống một cuộc đời... gieo đậu dưới chân núi Nam Sơn!
Với Lâm Yên Mi, việc nhặt nàng ấy về cũng chẳng khác nào nhặt một con thỏ nhỏ bị thương. Chỉ là thấy người có dung mạo xinh đẹp đáng thương nên không nỡ để mặc tự sinh tự diệt mà thôi.
Nào ngờ nữ ăn mày này lại tinh thông đủ mọi ngành nghề, ngoài thân thể yếu ớt ra thì chẳng có khuyết điểm nào.
"Ha ha, lần này nhặt được bảo vật rồi!"
Giang Vãn Li chỉ đảo mắt một vòng, lẩm bẩm: "Đồ ngốc."
Nàng là một người mặt lạnh lòng mềm, đã bồi dưỡng tiểu cô nương ngốc ấy trở thành một nữ Tể Tướng lừng danh.
Sau đó... chiếm làm của riêng!
Lâm Yên Mi nuôi một nữ ăn mày cô độc suốt ba năm.
Đến ngày vị nữ quan đã mất tích ba năm của triều đình trở về, nàng lại ngất lịm ngay trên điện Kim Loan.
Khi tỉnh lại đã thấy nến đỏ rượu nồng, hương ngọc mềm mại tựa vào lòng.
Giang Vãn Li mắt phượng long lanh, khẽ nói: "Nàng nuôi ta ba năm, ta nguyện trả lại nàng ba kiếp."