Kiếm có thể gϊếŧ người, bút có thể diệt thiên hạ! Người đời chỉ biết bút có thể gϊếŧ người, lại không biết bút cũng có thể cứu sinh linh trong thiên hạ! [Đinh! Hãy viết một bộ tiểu thuyết tình cảm khi …
Kiếm có thể gϊếŧ người, bút có thể diệt thiên hạ!
Người đời chỉ biết bút có thể gϊếŧ người, lại không biết bút cũng có thể cứu sinh linh trong thiên hạ!
[Đinh! Hãy viết một bộ tiểu thuyết tình cảm khiến Tây Môn Xuy Tuyết cảm động đến rơi lệ.]
[Đinh! Hãy viết một bộ tiểu thuyết võ hiệp khiến Sở Lưu Hương từ bỏ phong lưu đa tình.]
[Đinh! Hãy viết một cuốn tự truyện khiến Bá Đao và Tàng Kiếm hòa giải như thuở ban đầu.]
Mộc Thư Thố Cơ Tư ngơ ngác: [Hệ thống, ngươi giỏi như vậy sao không lên trời luôn đi?]
Đây là câu chuyện về một cô nàng ngốc nghếch không biết võ công, xuyên vào thế giới tổng hợp các truyện võ hiệp, dựa vào viết truyện mà thành thần.
-
Lời tác giả:
Nữ chính là một cô nàng ngốc nghếch, có đôi mắt mèo, tóc con lỏm chỏm, sở hữu hào quang "số khổ" cùng "khả năng gây hiểu lầm cực cao". Nói đơn giản là một người thật sự rất khổ nhưng lại không tự thấy mình khổ, cho dù sống lạc quan yêu đời thế nào thì người xung quanh vẫn thấy nàng khổ đến đáng thương.
CP chính: Diệp Mộc Thư và Đường Vô Nhạc. Không mập mờ, không nam phụ, không tình cảm dây dưa, tình yêu son sắt, sống chết không rời.
-
Lưu ý trước khi đọc:
Tổng hợp các thế giới võ hiệp, tuyến thời gian hỗn loạn, địa lý loạn xà ngầu.
Nữ chính không thể luyện võ, sức chiến đấu cấp bét, ai không thích thiết lập này xin đừng nói lời cay đắng.
Nam chính Đường Vô Nhạc, kiêu ngạo tùy hứng, tính cách bá đạo, là kiểu chó hoang chứ không phải chó trung thành.