Kiếp trước, vì mối thù diệt môn mà Dương Xán phải che giấu thân phận là nữ nhi của mình, nàng xuống núi trong hình hài một "thiếu niên" tuấn tú. Mười sáu năm khổ cực luyện võ nghệ cùng y thuật vốn để …
Kiếp trước, vì mối thù diệt môn mà Dương Xán phải che giấu thân phận là nữ nhi của mình, nàng xuống núi trong hình hài một "thiếu niên" tuấn tú. Mười sáu năm khổ cực luyện võ nghệ cùng y thuật vốn để đòi nợ máu với lũ sói ở Trường An, nhưng nàng lại vì dung mạo tuyệt mỹ của thất công chúa Tưởng Du mà rối bời. Nàng trở thành thị vệ của công chúa và chữa lành chân tật cho nàng, nhìn nàng y phục phiêu diêu mà cất đi lưỡi dao báo thù.
Ngày thân phận bị bại lộ, vì tội danh "con gái phản tặc" mà liên lụy tới Tưởng Du. Giữa trời tuyết lạnh lẽo, Dương Xán nắm lấy tay Tưởng Du cầm kiếm đâm vào chính mình: "Như vậy, nàng sẽ được xóa tội."
Lúc vạn tiễn xuyên tim, nàng vẫn chưa báo được thù, chưa tỏ được tình, trong mắt chỉ còn bóng dáng Tưởng Du nhuốm máu, đó là ánh sáng nàng dùng sinh mạng để bảo vệ.
Ngày thứ bảy sau khi Dương Xán mất, tuyết ở Trường An rơi càng dữ dội. Tưởng Du mặc một thân hồng trang, đầu đội phượng quan tôn lên dung nhan tuyệt mỹ như hoa đào, chân trần đạp tuyết chạy đến mộ Dương Xán, vết máu như hoa mai nở rộ phía sau: "Dương Xán, ta đến gả cho nàng đây."
Nàng cười như hoa, lúc chủy thủ đâm vào tim liền thì thầm: "Kiếp sau để ta tìm nàng trước nhé."
Váy đỏ trải trên tuyết, khung cảnh này trở thành hôn lễ tuyệt vọng nhất trong đêm tuyết ở Trường An.
Tưởng Du đã trọng sinh. Mang theo ký ức hai kiếp quay về thuở ban đầu gặp gỡ, lần này nàng cất đi sự ngây thơ để nắm giữ quyền hành trong tay.