[Đệ nhất mỹ nhân sống lại, trả thù kẻ vong ân bội nghĩa x Thái tử ốm yếu, bệnh tật có tài năng xuất chúng] Kiếp trước, Thẩm Nhược Tích một lòng một dạ gả cho Tề Vương Mộ Dung Vũ. Trong phủ, nàng dốc h …
[Đệ nhất mỹ nhân sống lại, trả thù kẻ vong ân bội nghĩa x Thái tử ốm yếu, bệnh tật có tài năng xuất chúng]
Kiếp trước, Thẩm Nhược Tích một lòng một dạ gả cho Tề Vương Mộ Dung Vũ. Trong phủ, nàng dốc hết sức thay hắn ta quán xuyến hậu viện, bên ngoài thì không tiếc thân mình, quỳ gối cầu xin phụ mẫu hết lòng phụ tá hắn ta xưng đế. Thậm chí để lấy lòng hắn ta, nàng cam nguyện nhường lại vị trí Vương phi, chấp nhận làm thϊếp.
Tận tụy cả đời, đổi lại chỉ là sự vong ân bội nghĩa của Mộ Dung Vũ. Không chỉ bản thân bị chết thảm nơi lãnh cung mà còn mang tội tru di cửu tộc.
Vừa sống lại một lần nữa, nàng trở về lúc mới được gả vào Vương phủ. Mộ Dung Vũ đứng trước mặt nàng, vòng tay ôm lấy bạch nguyệt quang của hắn ta, lạnh nhạt nói: “Nhược Tích, Lan Tuyết vốn không nhận được gì từ ta, chỉ là một cái danh phận thôi, nàng không thể nhường vị trí chính phi cho nàng ấy sao?”
Thẩm Nhược Tích chỉ nhàn nhạt cười, ném giấy hòa li xuống đất, xoay người tìm đến vị Cửu Vương gia Mộ Dung Hành, người vốn được đồn đại là ốm yếu đến sắp chết.
Nam nhân ấy tuấn mỹ tự phụ, ngồi ở địa vị cao, làn da tái nhợt, sinh ra vốn đã mang vẻ tím tái trên khuôn mặt.
Trước mặt bao người, Thẩm Nhược Tích xách váy đi lên bậc thang, ngồi thẳng vào lòng nam nhân ấy, nhẹ giọng nói: “Ta hối hận rồi, chàng có nguyện ý cưới ta không?”
Khắp thiên hạ đều đồn đại, Cửu Vương gia Mộ Dung Hành là người thủ đoạn vô biên, tài năng xuất chúng, nhưng điều đáng tiếc là hắn lại mắc bệnh nan y, không thể sinh con.
Đêm tân hôn, Thẩm Nhược Tích vịn lấy eo, tức giận không nguôi. Rốt cuộc là kẻ nào đã đồn đại vớ vẩn như vậy!
* Sau khi thành thân, vị Cửu Vương gia ốm yếu không những không chết mà thân thể còn rất khoẻ mạnh, trở thành Thái tử.
Hắn ôm lấy Thái Tử Phi kiều diễm như hoa bên cạnh, nhìn Mộ Dung Vũ đang quỳ trước mặt, nơi đuôi lông mày ánh lên nụ cười phong lưu tùy ý.
“Cũng may Vương huynh mắt mù nên ta mới có thể cưới được một Thái Tử Phi tốt như vậy.”
Thẩm Nhược Tích khẽ cười: “Vương huynh gì chứ, hắn ta giờ chỉ là tù nhân, không đáng được gọi như vậy.”
truyện siêu hay siêu cuốn