Thập niên 70 + quân nhân + ẩm thực + bảo bối đáng yêu + không gian + cưới trước yêu sau. Vừa mở màn, Thẩm Dĩ Mạt đã xuyên không thành vợ của một quân nhân bị thương tàn phế, lại còn kèm thêm hai cậu c …
Thập niên 70 + quân nhân + ẩm thực + bảo bối đáng yêu + không gian + cưới trước yêu sau.
Vừa mở màn, Thẩm Dĩ Mạt đã xuyên không thành vợ của một quân nhân bị thương tàn phế, lại còn kèm thêm hai cậu con trai “phản diện cực phẩm”.
Cô vốn là một blogger ẩm thực hiện đại, mang theo cả căn hộ chung cư cao cấp xuyên về thời kỳ nghèo khó, trở thành em dâu đối lập với nữ chính trong tiểu thuyết niên đại.
Nữ chính nuôi con trắng trẻo, mập mạp như thiên thần, còn con cô thì gầy nhẳng như khỉ. Nữ chính nuôi con tinh tươm sạch sẽ, con cô lại lấm lem chẳng khác gì ăn mày.
Nam chính một đường thăng tiến trong quân đội, còn chồng cô vì nhiệm vụ mà đôi chân bị tàn phế, phải nằm liệt ở nhà.
Không cần trải qua cơn đau đẻ mà cô bỗng chốc có hai cậu con trai. Con trai cả là “tham quan tương lai”, làm lá chắn cho cậu em trai “gian thương lắm mưu nhiều kế”. Cuối cùng cả hai đứa đều bị lôi ra pháp trường xử bắn.
Màn mở đầu như tiếng sét đánh ngang tai, Thẩm Dĩ Mạt chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng bất ngờ thay, căn hộ chung cư của cô cũng xuyên theo, lại còn có thể mở khóa sử dụng, chìa khóa chính là độ thiện cảm của hai cậu con trai dành cho mẹ. Từ đây cô liền biến thân thành “người mẹ mẫu mực”.
Khoai Tây: “Đồ đàn bà ác độc, tôi thà chết đói, thà nhảy xuống đây còn hơn ăn cơm của bà!”
Một phút sau: “Ơ, sao cơm này thơm thế? Cho con thêm bát nữa!”
Chỉ với một chiếc xẻng trong tay, Thẩm Dĩ Mạt đã khiến hai đứa trẻ ăn uống đến quên cả ba mẹ tổ tiên.
Kỷ Hoài An lạnh nhạt nói: “Giờ tôi chỉ là kẻ tàn phế, nếu cô muốn rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản.”
Thẩm Dĩ Mạt không chỉ đưa anh lên thành phố phẫu thuật mà còn kiên trì giúp anh phục hồi chức năng. Kết quả chẳng những đôi chân hồi phục mà anh còn trở thành “vạn nguyên hộ” đầu tiên trong làng, khiến cả thôn hâm mộ đỏ mắt.
Về sau, cảnh thường ngày trong nhà là Thẩm Dĩ Mạt đứng trước giường, lặp lại câu: “Giờ tôi chỉ là kẻ tàn phế, cô muốn rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản.”
Người đàn ông nghiêm khắc nhíu mày, quát lớn: “Rốt cuộc là ai dám nói ra mấy lời vớ vẩn đó vậy?”
Tg ra chương đều hem nhỉ