Tiệm buffet của cô chủ Tiêu Duyệt đang làm ăn phát đạt, sự nghiệp lên như diều gặp gió, vậy mà chỉ vì một phút sơ ý, nàng lại xuyên không! Vừa mở mắt ra, nàng đã trở thành một “nữ nhi quá lứa lỡ thì” …
Tiệm buffet của cô chủ Tiêu Duyệt đang làm ăn phát đạt, sự nghiệp lên như diều gặp gió, vậy mà chỉ vì một phút sơ ý, nàng lại xuyên không!
Vừa mở mắt ra, nàng đã trở thành một “nữ nhi quá lứa lỡ thì” ở thời cổ đại — cha mẹ mất sớm, mẹ kế bạc tình, lại còn bị đuổi khỏi nhà, rơi vào cảnh không nơi nương tựa.
May mắn thay, Tiêu Duyệt được trói định với hệ thống Vô Hạn. Từ nguyên liệu nấu ăn đến dụng cụ nhà bếp, tất thảy đều có thể đổi lấy vô hạn!
Nghe nói ở thời đại này, mỹ thực chính là biểu tượng của sang quý. Một đĩa thịt xào đơn giản thôi cũng có thể bán được với giá mấy trăm đồng tiền?
Tiêu Duyệt xắn tay áo, hăng hái tuyên bố:
“Hoan nghênh đến với quán buffet Nguyệt Đinh! Chỉ với 50 đồng tiền, ăn thỏa thuê cả bàn!”
Trời âm u, lòng chẳng buồn ăn?
Thực đơn tự chọn: Hồng tam băm, cà tím đậm vị, chân gà rút xương trộn rau...
Ngày mai nắng gắt, tâm trạng bực bội?
Thực đơn tự chọn: Trà sữa mát lạnh thơm lừng, sữa chua vải đông lạnh, dư vị kéo dài, mát lòng dịu dạ...
Hôm sau trở lạnh, rét cắt da cắt thịt?
Thực đơn tự chọn: Mì nước đậm đà, gà hầm tam thất, lê tuyết hầm kỷ tử, vừa bổ vừa ấm...
Còn những ngày trời đẹp, tiết trời dễ chịu?
Lại càng phải tới nếm món mới đầu tháng!
Tiêu Duyệt dù bận đến mấy, chân không chạm đất, vẫn không quên quảng bá:
“Lẩu tự chọn, đồ ngọt tự làm, BBQ tự nướng – đủ món, đủ vị, ai đến cũng mê!”
Mỹ thực quý tộc ở Đại Thần quốc?
Xin lỗi nhé, lão bản Tiêu Duyệt đây đã đập nát giá trên trời rồi!
---
Phó Tầm Chu thân thế hiển hách, đáng ra cả đời được hưởng vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp, vậy mà lại bị kẻ gian hãm hại, dẫn đến mắc chứng biếng ăn nghiêm trọng.
Bất đắc dĩ, hắn đành rời xa quê nhà, lưu lạc đến một tiểu thành xa lạ, sống những ngày tháng lặng lẽ, nhàm chán.
Cho đến một ngày, tình cờ nếm thử món ăn ở một quán nhỏ ven đường... Bệnh biếng ăn bao năm qua lại đột ngột khỏi hẳn!
Phó Tầm Chu lập tức tìm đến quán. Không ngờ chủ quán không chỉ có tay nghề nấu nướng điêu luyện, mà dung mạo cùng tính cách cũng khiến hắn động lòng.
Điều kỳ lạ là, vừa gặp mặt, nàng đã tặng hắn một món ăn ngon tuyệt!
Phó Tầm Chu mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ: [Ân nhân này vừa xinh đẹp, lại còn có tấm lòng thiện lương. Mỹ thực trân quý như vậy mà cũng tặng không... Chẳng lẽ là có ý với ta?]
Nếu thật là như vậy, để hắn lấy thân báo đáp... cũng không phải chuyện gì khó xử!
Thế nhưng, chưa kịp mừng thầm, hôm sau hắn liền tận mắt nhìn thấy "ân nhân" bưng món ăn đi về phía một bàn khách khác.
“Tiệm có chương trình ưu đãi: Mỗi ngày tặng một món giới hạn cho khách mới! Đến sớm thì được, tới trễ thì hết!”
Phó Tầm Chu: "?"
Hết khách, quán đóng cửa.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Phó Tầm Chu nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Tiêu Duyệt, khẽ thì thầm như oán như than:
“Lão bản đúng là cao tay... Trước dụ dỗ dạ dày, sau đánh cắp trái tim.”
Tiêu Duyệt: Ta làm mấy chuyện đó khi nào chứ?
Cơm không thể ăn bậy, mà lời cũng không thể nói linh tinh!