Tóm tắt: Tô Phất Tuyết đã du hành xuyên thời gian. Những giấc mơ kéo dài bấy lâu nay nói với nàng rằng, chuyến đi này — nàng sẽ chết. Vì vậy, nàng sống dè dặt năm này qua năm khác, chỉ mong giữ được m …
Tóm tắt:
Tô Phất Tuyết đã du hành xuyên thời gian.
Những giấc mơ kéo dài bấy lâu nay nói với nàng rằng, chuyến đi này — nàng sẽ chết.
Vì vậy, nàng sống dè dặt năm này qua năm khác, chỉ mong giữ được mạng.
Thân thể này vốn là của một kiếm tu, người tu luyện Vô tình đạo.
Điều nực cười nhất là một kiếm tu vô tình lại có tình kiếp, mà muốn phi thăng thành tiên, nhất định phải vượt qua kiếp ấy.
Tô Phất Tuyết nghĩ, tiên có thể không làm, nhưng nàng nhất định phải tìm đường về nhà.
Sau đó nàng thu một đồ đệ. Đúng vậy, người đã từng đâm nàng một kiếm, rất có khả năng chính là vị cô nương trong tình kiếp nghiệt ngã của nàng, tên là Kỳ Vân Tranh.
Lần đầu gặp mặt, nữ nhân say rượu, nhìn nàng hỏi: “Ngươi có biết yêu không?”
Nàng mỉm cười: “Biết chứ. Nhưng…”
Kẻ tu hành Vô tình đạo, vốn chẳng thể yêu ai.
Thế nhưng, nếu đã lỡ yêu rồi, thì cũng chẳng ngại mà yêu đến tận cùng.
Theo lời hẹn xưa, đến khi Kỳ Vân Tranh đâm nàng một kiếm, nàng sẽ trở thành tiên nhân, còn người kia sẽ đưa nàng về nhà.
Nào ngờ, nàng lại rơi vào ảo cảnh.
Nàng vốn tự nguyện bước vào để cứu người, nào ngờ lại khôi phục ký ức kiếp trước. Từng việc sau đó khiến nàng hiểu ra: Nàng có thể quay về, chỉ vì có người đã vì một hồn phách sắp tiêu tan mà dốc hết tâm sức giữ lại.
Lần này được sống lại, nàng muốn đổi vận mệnh, không chỉ vì bản thân, mà còn vì người nàng yêu.
Sau khi tỉnh lại từ ảo cảnh, mọi chuyện dần sáng tỏ, hóa ra tất cả chỉ là một kiếp nạn. Nàng vốn không thuộc về thế giới này, Kỳ Vân Tranh cũng vậy.
Hai người họ, vốn được số phận an bài.
…
Nhiều năm sau khi Tô Phất Tuyết mất, Kỳ Vân Tranh vẫn đợi.
Vì Tô Phất Tuyết từng nói: “Đợi ta. Ta sẽ trở về.”
Nàng đợi, rồi lại đợi, trăm năm qua đi, vẫn chẳng thấy bóng người xưa.
Kỳ Vân Tranh hiểu, mình đã bị lừa.
Nhưng nàng cam tâm tình nguyện bị lừa, vì chỉ như thế, Tô Phất Tuyết mới còn một tia hy vọng để quay về.
Thế nhưng, ký ức nơi chiến trường Tiên – Ma, nàng cả đời không quên được. Chính tay nàng, đã đẩy Tô Phất Tuyết vào con đường không lối thoát.
Sau này, Kỳ Vân Tranh bằng mọi cách tìm được cơ hội trọng sinh, quay lại một lần nữa.
Kiếp này, nàng thề không để bi kịch tái diễn. Thế nhưng, dường như số mệnh đã định sẵn, khiến nàng không thể tránh, phải một lần nữa bước vào ván cờ ấy.
Nàng lại gặp Tô Phất Tuyết, lại bái sư, lại bước vào ảo cảnh…
Mọi chuyện như cũ, mà lại chẳng như xưa.
Nàng thấy được hy vọng.
Nhưng khi tỉnh lại, mới hiểu ra: Tất cả chỉ là một kiếp nạn.
Từ ngày gặp Tô Phất Tuyết, nàng đã là người trong kiếp ấy rồi.
…
Ghi chú:
Nữ chính là bên thụ, nhưng thực chất hai người tương hỗ lẫn nhau.
Hệ tu luyện gồm năm tầng: Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần, mỗi tầng lại chia thành 4 bậc sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn. Đại thế giới phân thành 5 chủng tộc lớn.
Truyện mang phong cách tu tiên riêng của tác giả, không theo khuôn mẫu truyền thống.
Lưu ý: Ảo cảnh và hiện thực diễn ra song song, chuyện trong ảo cảnh không ảnh hưởng đến hiện thực (phần đầu lấy hiện thực làm chính, phần sau thiên về ảo cảnh). Cuối truyện là tiết lộ thân phận.
Cốt truyện chính xoay quanh độ một kiếp nạn, yêu một người.