Vân Tranh xuyên sách. Tin xấu: Cậu xuyên vào một quyển tiểu thuyết "ngược thê" với vai trò là người qua đường. Tin tốt: Cậu mang theo một hệ thống! Nhưng có ai nói cho cậu biết được không, tại sao phầ …
Vân Tranh xuyên sách.
Tin xấu: Cậu xuyên vào một quyển tiểu thuyết "ngược thê" với vai trò là người qua đường.
Tin tốt: Cậu mang theo một hệ thống!
Nhưng có ai nói cho cậu biết được không, tại sao phần thưởng của hệ thống này lại kỳ quái như vậy?
Cậu đi diễn phim tiên hiệp, phần thưởng là một cây dù có thể tự động che mưa và có phòng ngự vô hạn!
Cậu đi diễn phim cổ trang, phần thưởng là một cái chén thần kỳ từ ngàn năm trước, mà còn là đồ thật lạc trôi ngoài đời!
Cậu đi diễn phim huyền nghi, phần thưởng lại là một cái thiết bị truy dấu mùi hơi vượt xa trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại!
Quá tuyệt luôn ấy chứ, nhưng vấn đề là... ba phần thưởng này, cậu chẳng có cách nào đem ra dùng được!
Không còn cách nào khác, Vân Tranh đành đem hết mấy món này đóng gói lại, tự nguyện dâng lên cho quốc gia.
Kết quả là sau khi được quốc gia tiếp nhận, cuộc sống của Vân Tranh lập tức bước sang trang mới:
Một năm ôm ba giải thưởng lớn, ba năm ôm mười chiếc cúp, ngày nào cũng đang quay phim hoặc đang trên đường đến phim trường.
Có người ghen đến đỏ cả mắt, có kẻ bịa chuyện bôi đen cậu, có người âm mưu cắt đứt tài nguyên của cậu...
Nhưng tất cả đều thất bại!
Vân Tranh: Hừ hừ, sau lưng tôi là cả đất nước đó biết chưa! (* ̄︶ ̄)
Vân Tranh từ trước đến nay không hề có hứng thú với yêu đương.
Thay vì dành thời gian yêu đương, chi bằng tập trung đóng phim, kiếm thêm nhiều phần thưởng từ hệ thống còn hơn.
Thế nhưng... lại không chịu nổi mấy vị tai to mặt lớn trong giới cứ thay phiên nhau sắp xếp đối tượng xem mắt cho cậu.
Này thân thân, ngài muốn tôi chọn ai đây?
Một vệ sĩ cao gần hai mét, cơ bắp nở nang?
Hay một vị tổng tài lạnh lùng, trông gầy nhưng cởi đồ thì đầy cơ?
Hay là vị đại lão học thuật ngoài mặt thì nghiêm túc, bên trong lại ngầm quyến rũ?
Vân Tranh chỉ cảm thấy da đầu tê rần, chỉ muốn quay người chạy lấy người, nào ngờ lại bị ai đó ôm eo kéo lại.
"Cuối cùng cũng tìm được em rồi!"
Cậu quay đầu lại, thấy ngay người đã từng là ánh trăng trắng trong thời niên thiếu của mình.
Quý Vanh, sau khi Vân Tranh qua đời không lâu cũng vì bệnh mà mất.
Nhưng tỉnh lại, anh phát hiện mình đã trở thành một đứa trẻ ba tuổi, sống trong một thế giới khác.
Khi anh tuyệt vọng nhất, có một giọng nói vang lên bảo anh: “Hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Thế là anh đợi, đợi mãi hơn hai mươi năm mới thấy một diễn viên trẻ tên Vân Tranh bất ngờ nổi tiếng trong giới giải trí.
Dáng mặt không giống, thân thể cũng không giống, chỉ có đôi mắt kia... giống hệt người anh ngày nhớ đêm mong.
Khoảnh khắc ấy, Quý Vanh biết người anh chờ rốt cuộc cũng đến rồi.
Lưu ý trước khi đọc:
Không đưa logic thực tế của giới giải trí vào truyện! (Nói ba lần cho chắc!)
Truyện ngốc nghếch sảng văn, không có logic, hành văn của tác giả rất "ngu ngốc" (bộ não là nhà kho chứa đồ.jpg)
Nếu thấy không hợp gu, có thể phê bình nhưng không được công kích cá nhân. Tác giả không xóa bình luận, muốn mắng thì cứ mắng, miễn là đừng đυ.ng chạm người đọc khác (love & peace).
Góc nhìn chính: Vân Tranh, có tương tác với Quý Vanh.
Tóm tắt trong một câu: Diễn càng nhiều, thưởng càng lớn!
Chủ đề chính: Vì ước mơ mà cố gắng không ngừng.
Bà ơi chx có chương mới nữa hửm