Lận Chiêm vốn chẳng ưa nổi tẩu tẩu của mình. Nàng là người đàn bà mà huynh trưởng đã rước về trong những ngày trấn giữ nơi biên cương gió cát. Khác hẳn với vẻ đài các của những tiểu thư khuê các chốn …
Lận Chiêm vốn chẳng ưa nổi tẩu tẩu của mình.
Nàng là người đàn bà mà huynh trưởng đã rước về trong những ngày trấn giữ nơi biên cương gió cát. Khác hẳn với vẻ đài các của những tiểu thư khuê các chốn kinh thành, nàng trông thật tầm thường, tính tình lại lầm lì, chậm chạp. Thân phận của nàng càng khiến hắn sinh lòng khinh rẻ: một đứa con gái nhà hàng mổ thô thiển, bàn tay vốn chỉ quen với việc cầm dao gϊếŧ mổ, tanh nồng mùi máu thịt.
Trong khi đó, huynh trưởng của hắn lại là bậc quân tử thanh cao thoát tục, cốt cách như ngọc quý, dung mạo sáng ngời tựa vầng trăng trên đỉnh núi cao. Tuổi còn trẻ đã nắm giữ quyền cao chức trọng, tương lai rộng mở thênh thang.
Hai người họ, một kẻ ở trên trời cao, một kẻ dưới bùn lầy tăm tối, vốn dĩ chẳng có lấy nửa điểm xứng đôi. Lận Chiêm luôn đinh ninh rằng, chắc chắn người đàn bà này đã dùng những thủ đoạn dơ bẩn mới có thể bẫy được huynh trưởng, ép người phải đón nàng vào cửa.
Ngày hết hạn trấn thủ nơi biên ải, huynh trưởng trở về kinh đô. Đứng trước sức ép của dòng họ muốn sắp xếp một nơi môn đăng hộ đối, người vốn dĩ luôn mực thước ấy lại dám đứng ra chống đối tất cả. Huynh trưởng nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nàng, khẳng định trước mặt bao người rằng nàng là người vợ duy nhất người dùng kiệu hoa rước về, đời này kiếp này chỉ có mình nàng mà thôi.
Lận Chiêm đứng ngoài chỉ biết khinh khỉnh hừ lạnh. Hắn tin chắc nàng ta đã bỏ bùa mê thuốc lú mới khiến huynh trưởng mờ mắt đến thế. Từ một đứa con gái gϊếŧ lợn bỗng chốc hóa thành phu nhân quan tiến sĩ, một bước lên mây, Lận Chiêm tin rằng cái bản tính tham lam của nàng sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra.
Với phận làm tẩu tẩu, nàng luôn hết lòng chăm chút cho hắn. Nhưng Lận Chiêm nào có màng tới, hắn tìm đủ mọi cách để gây khó dễ, buông lời mỉa mai cay độc. Vậy mà nàng lúc nào cũng lặng lẽ cúi đầu nhẫn nhịn, chưa từng một lần nổi giận, hệt như những trò ác ý của hắn chỉ là sự nghịch ngợm của một đứa trẻ không đáng để tâm.
Thái độ cam chịu ấy càng khiến lòng dạ Lận Chiêm thêm phần bức bối. Thế nhưng, thật trớ trêu, trong những đêm dài oi ả, giữa những giấc chiêm bao tội lỗi, bóng hình mỏng manh ấy lại cứ hiện về, bám riết lấy tâm trí hắn không buông. Hắn muốn xé tan vẻ ngoài bình lặng kia, muốn thấy nàng phải khóc lóc van xin dưới sự khống chế của mình.
Năm thứ hai sau khi nàng về làm dâu, huynh trưởng đột ngột qua đời. Nhìn tẩu tẩu khóc đến mức hơi tàn lực kiệt, đôi vai gầy guộc run lên bần bật như cánh hoa lụi tàn trước gió, hắn bước tới đỡ lấy thân thể yếu ớt ấy, ghé sát tai nàng thì thầm: "Tẩu tẩu, huynh trưởng đi rồi, nhưng tẩu vẫn còn đệ mà."
Lận Đàn bị thương nặng rơi vào hôn mê, khi tỉnh lại, bỗng quên mất một đoạn ký ức. Đệ đệ dẫn theo một thiếu nữ đến trước mặt hắn và giới thiệu: "Huynh trưởng, đây là vợ chưa cưới của đệ."
Lận Đàn mỉm cười dịu dàng, nhưng đôi mắt lại chẳng thể rời khỏi người con gái đang cúi gằm mặt kia. Nàng nhút nhát, hiền lành, nhưng bên trong lại ẩn chứa một sự kiên cường lạ lùng, tựa như đóa hoa dại nhỏ nhoi trước bão tố. Nàng mỏng manh đến mức khiến người ta chỉ muốn bao bọc lấy, và rồi... giữ chặt cho riêng mình.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tâm hồn vốn luôn sống theo lễ nghi chuẩn mực của Lận Đàn đã hoàn toàn bị lay động. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải giành lấy người phụ nữ này về tay mình, dù cho nàng có là người tình của đệ đệ đi chăng nữa.