Ngu Ấu Ninh lớn đến năm tuổi mới biết, mẫu thân mình lại là thiên kim thật của Vĩnh An Hầu phủ đã thất lạc bên ngoài hơn hai mươi năm. Ngày trở về Hầu phủ, Hầu phu nhân ôm thiên kim giả khóc lóc thảm …
Ngu Ấu Ninh lớn đến năm tuổi mới biết, mẫu thân mình lại là thiên kim thật của Vĩnh An Hầu phủ đã thất lạc bên ngoài hơn hai mươi năm.
Ngày trở về Hầu phủ, Hầu phu nhân ôm thiên kim giả khóc lóc thảm thiết, diễn một màn mẹ con tình sâu nghĩa nặng.
Ngu Ấu Ninh gặm kẹo hồ lô, ngây thơ hỏi:
“Ngoại tổ mẫu, mẫu thân con thất lạc bên ngoài hơn hai mươi năm, a di này ở Hầu phủ làm đại tiểu thư hơn hai mươi năm, tại sao a di ấy lại khóc ạ? Có phải vì thấy mẫu thân con tìm được mẫu thân ruột, còn a di ấy lại không thể về bên mẫu thân ruột của mình nên thấy buồn không ạ?”
Hai người vừa rồi còn ôm nhau khóc rống bỗng chốc sắc mặt trở nên khó xử.
Ai nấy trong Vĩnh An Hầu phủ đều cho rằng Ngu Ấu Ninh và mẫu thân là hai mẹ con nhà quê từ nơi xó xỉnh đến, trăm bề ghê tởm, vạn phần khinh bỉ.
Bạn học chế giễu cô bé không biết cầm kỳ thi họa, lại thấy cháu đích tôn của Thủ phụ giành làm thư đồng cho cô bé.
Trưởng lão Dược Vương Cốc tại chỗ quỳ xuống: “Tham kiến tiểu sư thúc, xin tiểu sư thúc ban thuốc!”
Lão nguyên soái của Trấn Bắc quân thì luôn miệng gọi cháu gái ngoan, lấy hổ phù dỗ cô bé cưỡi ngựa.
Còn có Thái tử, người mà tình trạng sức khỏe cứ trồi sụt thất thường, sau khi đến gần Ngu Ấu Ninh, cơ thể lại ngày một tốt hơn.
Ngày đoạn tuyệt quan hệ, Ấu Ninh lắc lắc chiếc bàn tính vàng của thương hội Cửu Châu, cười ngọt ngào:
“Cơm ở Hầu phủ khó ăn quá đi à, Ninh Ninh không chơi nữa!”
Phía sau là đoàn xe cầu thân hùng hậu, Thái tử chỉ hận không thể dốc cạn quốc khố để cầu hôn:
“Ninh Ninh, sính lễ có vừa ý không?”
Ch313 sai họ nam chính ạ