Ninh Huyên Nhi tuy chỉ là một nha hoàn thô sử nhưng lại sở hữu dung mạo kiều mỵ động lòng người. Nàng không cam tâm sống đời hèn mọn, quyết chí phải trèo cành cao. Thế là nàng nhắm trúng Tam công tử T …
Ninh Huyên Nhi tuy chỉ là một nha hoàn thô sử nhưng lại sở hữu dung mạo kiều mỵ động lòng người.
Nàng không cam tâm sống đời hèn mọn, quyết chí phải trèo cành cao.
Thế là nàng nhắm trúng Tam công tử Tạ Trường Hành phong lưu phóng khoáng của Tạ gia.
Nàng thường tìm cách quyến rũ Tạ Trường Hành, khi thì đánh rơi khăn tay, lúc lại giả vờ trượt ngã, nhưng lần nào cũng thất bại.
Tất cả là vì một người.
Nhị công tử Tạ Chẩm Hạc, người trong mộng của vô số nữ tử kinh thành, chàng công tử ôn nhuận như ngọc.
Tạ Chẩm Hạc luôn xuất hiện một cách khó hiểu, khi thì nhặt khăn tay giúp nàng, khi thì ôm eo đỡ nàng dậy.
Ninh Huyên Nhi luôn cảm thấy Tạ Chẩm Hạc này bụng dạ khó lường, bèn e dè tránh xa, tiếp tục tìm cơ hội quyến rũ Tạ Trường Hành.
Mãi cho đến một lần, nàng cố tình ngã xuống nước để Tạ Trường Hành cứu, sau vài lần mày đưa mắt lại, cuối cùng hai người cũng qua lại với nhau.
Biết cơ hội đã đến, ngay đêm đó Ninh Huyên Nhi mặc vào bộ y phục mỏng manh nhất, rồi trèo lên giường của hắn.
Sau một đêm mây mưa, nàng dịu dàng e ấp nhìn người bên gối.
Nào ngờ, người nằm bên cạnh lại là Tạ Chẩm Hạc vẻ mặt thỏa mãn, nốt chu sa giữa mày đỏ đến chói mắt.
Ninh Huyên Nhi vội kéo chăn che người, vừa thẹn vừa giận: “Sao lại là huynh!”
Sắc mặt Tạ Chẩm Hạc trầm xuống, hắn tiến tới siết lấy cổ tay nàng, vừa cười vừa nói: “Muốn làm thiếu phu nhân, sao không tìm ta?”
Sau đó, Ninh Huyên Nhi bị điều đến làm nha hoàn thân cận cho Tạ Chẩm Hạc. Hắn hận không thể buộc nàng ở bên người mỗi ngày.
Nàng cứ ngỡ mình lên nhầm giường nhưng lại gặp đúng người, bèn âm thầm mong đợi hắn sẽ cho mình một danh phận.
Nào ngờ, thứ nàng chờ được lại là tin tức Tạ Chẩm Hạc sắp thành hôn.
Thứ không thuộc về mình, cuối cùng vẫn không thuộc về mình, nàng đã không còn hy vọng.
Đêm đó đợi Tạ Chẩm Hạc ngủ say, nàng lặng lẽ thu dọn hành lý, nào ngờ lại bị một đôi tay từ phía sau kéo ngược vào trong màn trướng ấm áp.
“Tân nương của ta định chạy đi đâu với tình lang thế?”
Tạ Chẩm Hạc cười tủm tỉm, những ngón tay lạnh như băng khẽ vuốt ve cổ chân trắng nõn của nàng.
“Nàng thật không ngoan... có lẽ ta nên dùng xích vàng khóa nàng lại, không cho phép nàng rời xa ta nửa bước.”