Ngày đại hôn, vị công chúa xưa nay luôn ngoan ngoãn, đứa con gái nhỏ được Thiên tử sủng ái nhất Nhu Trinh Công chúa, lại cự tuyệt gả cho phò mã, bỏ trốn ngay trước mặt quần thần, rồi bặt vô âm tín tro …
Ngày đại hôn, vị công chúa xưa nay luôn ngoan ngoãn, đứa con gái nhỏ được Thiên tử sủng ái nhất Nhu Trinh Công chúa, lại cự tuyệt gả cho phò mã, bỏ trốn ngay trước mặt quần thần, rồi bặt vô âm tín trong cung.
Tin tức xôn xao truyền đến Đông Cung, Thái tử Khương Diệu kẻ lâu ngày dưỡng bệnh không ra khỏi cửa, ngồi dưới cửa sổ, ngón tay khẽ lật một trang sách.
Đêm ấy, mưa bụi như tơ, ve sầu rền rĩ, ngoài điện vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
Khương Diệu mở cửa, liền thấy thiếu nữ mặc giá y phượng quan đứng lặng giữa màn mưa.
Hắn và nàng vốn chẳng thân thiết, hơn mười năm chung sống cũng chỉ là giao tình nhạt nhẽo.
Thiếu nữ đôi mắt long lanh như nước, môi đỏ tựa lửa, khẽ ghé sát lại:
“Hoàng huynh, xin huynh... cho muội vào lánh một lát.”
Phía xa ánh lửa rọi sáng đêm đen: “Có thánh chỉ! Ai tìm được công chúa, thưởng vạn lượng hoàng kim !”
**
Lúc đầu, chỉ bởi câu nói “Muội không muốn xuất giá” mà Thái tử bằng lòng để nàng vào điện tránh mưa.
Sau đêm đó, nàng ngày ngày làm nũng, cầu xin Thái tử giữ mình thêm một ngày nữa.
Trốn trong Đông Cung, Khương Ngâm Ngọc thầm nghĩ Thái tử ca ca phẩm hạnh cao khiết, như gió mát trăng thanh, như núi cao sừng sững, được Thiên tử yêu mến, được quần thần kính trọng.Nếu mình thuận theo tính tình của hắn, dịu dàng lấy lòng, mai sau hắn đăng cơ, nói không chừng còn nhớ chút tình xưa mà chiếu cố đến đứa muội này.
Chỉ tiếc, chuyện Thái tử giấu mỹ nhân trong Đông Cung cuối cùng cũng bị truyền ra ngoài.Vào tai người khác, liền biến thành Thái tử thất đức, hành vi bất chính, dung túng muội ruột.Thiên hạ lời ra tiếng vào, khiến Thiên tử giận dữ.
Khương Ngâm Ngọc biết rõ thân phận mình, vốn chẳng phải cốt nhục Thiên tử. Để dập tắt lời đồn, nàng tự xin hòa thân, gả đến nơi xa.
Đêm ấy, dưới ánh hỉ chúc rực hồng, Khương Ngâm Ngọc ngồi trong khuê phòng, chẳng đợi được phò mã, lại đợi tới Thái tử khoác giáp đen bước vào.
Bàn tay như ngọc từng chỉ quen cầm bút, nay vấy đầy máu tươi, từ ngực phò mã rút kiếm ra, từng bước đi về phía nàng.Hắn vuốt ve gương mặt trắng như tuyết của nàng, trong mắt là vực sâu không đáy.
“Muội vì sao cứ không nghe lời ca ca, nhất định đòi gả cho người khác?”
“Ca ca chẳng đã nói rồi sao? Muội gả nước nào, ca ca liền đánh nước ấy. Muội nên ở lại Đông Cung, ngoan ngoãn chờ ca ca cưới muội. Vì sao lại muốn trốn?”
——
Thiết lập:
1. Nam nữ chính không có huyết thống, nữ chính là con nuôi, tuyến tình cảm xảy ra sau khi cả hai biết rõ thân thế.
2. Có tình tiết cưỡng ép chiếm đoạt, nam chính về sau hắc hoá bệnh kiều, ban đầu ôn nhu như ngọc, về sau thân thể suy nhược, chỉ có nữ chính mới dỗ dành được hắn.
3. Cái chết của phò mã có nguyên do, không phải người tốt.
4. Bối cảnh giả tưởng, pha sắc thái Hán Đường, không quá coi trọng danh tiết nữ tử.
5. Truyện là giả huynh muội, ai không thích motif này xin cân nhắc trước khi đọc.