[Nữ chính nửa tà nửa chính, không xuyên không, không trọng sinh, vô hạn lưu của giới tu tiên.] Đến tận lúc chết Lê Phù mới biết, lí do vì sao dù mình làm thế nào cũng không đấu lại được ả nhân tình Ho …
[Nữ chính nửa tà nửa chính, không xuyên không, không trọng sinh, vô hạn lưu của giới tu tiên.]
Đến tận lúc chết Lê Phù mới biết, lí do vì sao dù mình làm thế nào cũng không đấu lại được ả nhân tình Hoa Nguyệt của phu quân.
Thì ra, ngoài thế giới này, còn có một Tu Chân Giới khác.
Hoa Nguyệt chính là người đến từ Tu Chân Giới.
Đối phương mình mang đạo pháp, tất nhiên là nàng chẳng thể nào đấu lại.
Bị ngược sát, lột da, róc xương, Lê Phù rơi vào cảnh bằng hữu xa lánh, thân nhân quay lưng, chịu đủ mọi đau đớn tủi nhục rồi chết.
Sao có thể không hận?
Nàng từ Vong Xuyên bò lên, ngày ngày chịu đựng nỗi đau thấu xương xé thịt, chỉ để đòi lại một chữ công bằng.
Thế nhưng, các vị tiên quân ở trên Cửu Tiêu cao xa vời vợi, Hoa Nguyệt và gã phu quân kia lại được đại tông môn chống lưng, là hy vọng của Tu Tiên Giới, mệnh danh thiên tử... Còn nàng, chỉ là một tiểu oan hồn, sao dám ngông cuồng đặt chân lên Cửu Tiêu, lại còn vu oan cho kẻ mang thiên mệnh kia chứ?
Giây phút ấy, cuối cùng Lê Phù cũng hiểu ra, chân lý và công đạo trên đời này, quả nhiên không thể trông chờ vào kẻ khác. Ngày hôm đó, nàng quay về Vong Xuyên.
Cũng chính ngày hôm đó, Vong Xuyên sấm vang chớp giật, oan hồn về đúng vị trí, oán khí khắp thiên hạ hội tụ nơi Cửu Tiêu!
Trên Cửu Tiêu, lời tiên tri sinh tử về Tu Tiên Giới từ vạn năm trước đã ứng nghiệm:
Quỷ Sát Chi Chủ giáng thế, đại kiếp hủy diệt Tu Tiên Giới đã đến!
Nơi Vong Xuyên, Lê Phù mở bừng đôi mắt.
Mười vạn oán quỷ mở đường, một kiếm soi tỏ Lục Đạo.
Kể từ hôm nay, chân lý, chỉ nằm trên lưỡi kiếm của nàng!
Truyện này hay, khá có logic và nhân quả. Nữ chính tự lực tự cường, nói chung là hayyyy