“Hoa sen thuộc về mùa hè, còn cậu thuộc về tớ.” Chị đại nổi loạn × Con ngoan trò giỏi. Giang Hà × Thời Hạ. Kiếp trước bị kẻ xấu hãm hại, cặp đôi số nhọ Giang Hà và Thời Hạ đã cùng nhau nhận lấy một kế …
“Hoa sen thuộc về mùa hè, còn cậu thuộc về tớ.”
Chị đại nổi loạn × Con ngoan trò giỏi.
Giang Hà × Thời Hạ.
Kiếp trước bị kẻ xấu hãm hại, cặp đôi số nhọ Giang Hà và Thời Hạ đã cùng nhau nhận lấy một kết cục bi thảm.
Sống lại một đời, chỉ mình Giang Hà được quay trở về thời học sinh. Mang theo ký ức từ kiếp trước như một lợi thế trời cho, liệu cô sẽ xoay chuyển tình thế ra sao?
Đối mặt với kẻ thù cũ, Giang Hà chỉ cười đầy tự tin. Giờ đây vai trò giữa thợ săn và con mồi đã lặng lẽ đảo ngược!
Đời này, cô trở thành người điều khiển cuộc chơi. Dựa vào ký ức có sẵn cô tính toán từng đường đi nước bước, gặp chiêu phá chiêu!
Được sống lại, lại còn biết trước tương lai? Tội gì không dùng!
Ngay lần đầu gặp lại, không khí giữa hai người đã căng như dây đàn. Cánh tay Giang Hà bị Thời Hạ lạnh lùng hất ra, đổi lại là một ánh mắt chán ghét khiến tim cô đau nhói.
“Tôi không cần cậu quan tâm.”
Sự lạnh nhạt đó khiến Giang Hà đau khổ và hoài nghi chính mình. Nhưng nỗi buồn ấy nhanh chóng qua đi, cô bắt đầu công khai lẫn âm thầm cưa cẩm Thời Hạ.
Trước mặt người khác, cô là một học sinh gương mẫu có vẻ ngây thơ trong sáng. Nhưng cứ dính đến Thời Hạ là cô lại trút bỏ lớp vỏ bọc để bày mưu tính kế.
“Thời Hạ ơi, để tớ giúp cậu nhé.”
“Thời Hạ ơi, tớ viết đơn xin phép cho cậu rồi, không cần tập thể dục giữa giờ đâu!”
Thời Hạ chỉ đáp lại: “... Tự dưng tốt bụng thế này, chắc chắn có âm mưu!”
Cuối cùng, người điều khiển cuộc chơi nhìn bàn cờ trước mặt, nở một nụ cười mãn nguyện rồi chậm rãi hạ xuống quân cờ cuối cùng.
Người ta thường nói giơ tay không đánh người mặt cười. Tảng băng ngàn năm cuối cùng cũng không chống lại được thế tấn công dồn dập ấy, Giang Hà đã thành công chinh phục đóa hoa lạnh lùng kiêu kỳ kia.
Về sau, Thời Hạ vốn luôn lạnh lùng đã trút bỏ hết mọi lớp vỏ bọc mạnh mẽ, rúc vào lòng Giang Hà nức nở như một chú mèo con.
“Cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tớ, đúng không?”
“Tớ chỉ tin một mình cậu thôi, Giang Hà.”
Ván cờ đã ngã ngũ, mọi thứ đều đi đúng hướng, kịch bản bi thảm của kiếp trước đã hoàn toàn bị đá bay!
Cuối cùng Giang Hà trở thành một cô giáo, đứng trên bục giảng ba thước mà cô hằng ao ước từ thời học sinh cho đến tận kiếp trước.
“Các em à, cô tin rằng các em đều từng nghe người lớn nói rằng làm giáo viên là công việc ổn định, sau này dễ lập gia đình.”
“Nhưng cô hy vọng, sau này các em chọn nghề giáo là vì các em thực sự “muốn”, chứ không phải vì các em “nên” hay “tốt nhất là” làm công việc này.”