[Nam chính điên cuồng bệnh kiều + nữ chính kiều diễm + cưỡng thủ hào đoạt + truy thê hỏa táng tràng + khẩu vị nặng + đường trộn thủy tinh] CẢNH BÁO TRƯỚC KHI ĐỌC: Nam chính là một tên ĐIÊN chính hiệu, …
[Nam chính điên cuồng bệnh kiều + nữ chính kiều diễm + cưỡng thủ hào đoạt + truy thê hỏa táng tràng + khẩu vị nặng + đường trộn thủy tinh]
CẢNH BÁO TRƯỚC KHI ĐỌC: Nam chính là một tên ĐIÊN chính hiệu, nên đừng áp đặt những suy nghĩ, cũng như cách làm của người bình thường lên hắn.
Văn Án:
Khương Dư gả cho vị Thủ Phụ đại nhân tính tình ôn nhu như ngọc.
Hắn rửa tay nấu canh, soi gương sửa tóc mây vì nàng, vì thân thể nàng gầy yếu, từ đó một chuỗi bồ đề bạch ngọc không rời tay.
Người đời đều nói hắn là Phật tử thánh khiết rơi xuống hồng trần.
Cho đến khi tại Phật đường, Khương Dư nhìn trộm thấy hắn quấn ngọc Bồ đề quanh cổ người khác, lạnh lùng siết chết người ta.
Lúc này, Khương Dư mới biết sự dịu dàng giả dối chẳng qua là chiếc l*иg son bằng vàng mà hắn đan dệt để giam cầm nàng.
Một ngày nọ, giữa lúc tai tóc kề nhau, Khương Dư đâm chủy thủ vào tim hắn, từ đó cao chạy xa bay.
Đẩy ra cửa nhà cách xa ngàn dặm, vị phu quân đáng lẽ đã tắt thở lại cười đến lạnh lẽo thấu xương, dùng chuỗi Bồ đề bạch ngọc dính máu quấn quanh cổ tay nàng từng vòng một, thành kính hôn lên: “Dư Nhi, chạy trốn là sẽ bị phạt đó.”
*
Bùi Tiêu là con giòi bọ co mình trong góc tối âm u, nhân duyên, mạng người đối với hắn chẳng qua đều là thẻ bài để tranh quyền đoạt lợi.
Thế nhưng, trong sự ấm áp mỗi đêm, hắn dần dần chìm đắm trong từng tiếng “phu quân”.
Về sau, hắn chỉ muốn nàng.
Biết rõ luân lý đạo đức không dung, biết rõ nàng đang hủy hoại hắn, nhưng hắn cũng chỉ cần nàng.
Huhu nhanh ra chương mới đi mà