Ở bên nhau suốt năm năm, Bùi Yếm Ly chưa từng nói yêu Lạc Vân Thanh, còn Lạc Vân Thanh thì từ đầu đến cuối cũng chỉ dám xem mình là người tình trong bóng tối. Cho đến khi người ấy ngã xuống từ tầng ca …
Ở bên nhau suốt năm năm, Bùi Yếm Ly chưa từng nói yêu Lạc Vân Thanh, còn Lạc Vân Thanh thì từ đầu đến cuối cũng chỉ dám xem mình là người tình trong bóng tối.
Cho đến khi người ấy ngã xuống từ tầng cao và ra đi mãi mãi.
Người đó để lại cho cậu hai thứ: một là cặp nhẫn được siết chặt trong tay cho đến phút cuối, hai là bản di chúc chuyển giao toàn bộ tài sản cho người yêu... Lạc Vân Thanh. Lúc đó cậu mới sững sờ nhận ra, người này... đã yêu cậu bằng tất cả những gì mình có... yêu đến chết.
Mà cậu... cũng đã yêu Bùi Yếm Ly đến mức sẵn sàng chết theo rồi.
Vì vậy, sau khi báo thù xong, Lạc Vân Thanh ôm hũ tro cốt trong tay, không hề do dự mà nhảy xuống vách núi.
Không ngờ, khi mở mắt ra lần nữa, cậu lại quay về mùa hè năm 18 tuổi... ngay sau kỳ thi đại học.
Lúc này, cậu vừa được cha mẹ ruột giàu có nhận lại.
Đối mặt với lời đề nghị liên hôn thay cho cậu thiếu gia giả từ người anh trai ruột, Lạc Vân Thanh khẽ cong môi cười, gật đầu đồng ý.
Chồng yêu ơi, em đến đây!
Bùi Yếm Ly bị tai nạn giao thông khiến chân gãy nặng, vết thương lâu lành, thường xuyên tái phát. Không muốn ràng buộc hay gây phiền toái cho người vợ “trên danh nghĩa”.
Ngay trong đêm tân hôn, anh lặng lẽ cầm theo đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn, điều khiển xe lăn quay về phòng ngủ.
Lại không ngờ trước mắt là cảnh tượng: thiếu niên quỳ trên giường, áo sơ mi lụa mỏng nửa che nửa hở, để lộ đôi chân trắng nõn dài miên man, ánh mắt long lanh vô tội chớp chớp nhìn anh như một chú mèo con mềm mại: “Chồng ơi...”
Bàn tay đặt trên thành xe lăn khẽ siết lại.
Vừa mới kết hôn đã đòi ly hôn... đúng là không hợp lý chút nào. Hay là để sau đi vậy.
Nghĩ vậy, Bùi Yếm Ly im lặng thu lại đơn ly hôn.
Sau khi kết hôn, cảm nhận rõ ràng nhất của Bùi Yếm Ly là... vợ quá dính người.
Không đòi ôm thì cũng là muốn quấn lấy, hễ trời có sấm chớp là lại run rẩy chui vào lòng anh, bộ dạng đáng thương khiến người ta mềm lòng.
Hết lần này đến lần khác, Bùi Yếm Ly lại buông lỏng giới hạn, để mặc cậu tiếp cận.
Cho đến một đêm mưa nọ, vì lo thiếu niên ở nhà một mình, dù dự án vẫn chưa bàn xong, anh vẫn vội vàng quay về.
Trên đường đi qua một con hẻm nhỏ, anh bất ngờ nhìn thấy người vợ luôn miệng nói sợ sấm sét, đang vung gậy bóng chày kim loại... từng cú, từng cú giáng thẳng lên đầu tên “thanh mai trúc mã” của thiếu gia giả.
Trên mặt còn vương vài giọt máu, ánh mắt lạnh băng, khí tức u tối như ác quỷ vừa trồi lên từ địa ngục.
Ngay sau đó, ánh mắt hai người chạm nhau. Một tia sét giáng xuống, ánh chớp rạch ngang bầu trời.
Gậy bóng chày rơi “cạch” xuống đất, Lạc Vân Thanh luống cuống lau vết máu trên mặt, cố gắng nói bằng giọng tội nghiệp vang lên giữa cơn mưa:
“Chồng ơi... em sợ sấm sét...”
Giữa tiếng sấm đì đùng, không khí rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Ngay khi Lạc Vân Thanh tưởng như trái tim sắp ngừng đập, Bùi Yếm Ly mở cửa xe, bình tĩnh bung dù, đưa tay ra dắt cậu vào trong, nhẹ nhàng lau sạch vết máu và nước mưa trên gương mặt cậu. Trước khi một tia sét nữa vang lên, anh đã đưa tay bịt tai cậu lại, dịu dàng nói:
“Đừng sợ, có chồng ở đây rồi.”
...
Tiểu kịch trường:
Lạc Vân Thanh: “Chồng ơi, yêu anh!”
Bùi Yếm Ly: “Anh cũng yêu em. Nhưng mà bộ đồ thỏ hôm qua em làm rách rồi, hôm nay mặc bộ có tai mèo nhé?”
Lạc Vân Thanh: “...Không yêu nữa!” Đau eo quá rồi!!
Truyện hay