Hồi sơ trung, Tống Dương là ánh mặt trời rực rỡ giữa sân trường – học giỏi, tinh tế, gia thế tốt, lại điển trai dịu dàng. Cậu là hình mẫu lý tưởng của biết bao nữ sinh. Trong số đó, có một cô gái luôn …
Hồi sơ trung, Tống Dương là ánh mặt trời rực rỡ giữa sân trường – học giỏi, tinh tế, gia thế tốt, lại điển trai dịu dàng. Cậu là hình mẫu lý tưởng của biết bao nữ sinh. Trong số đó, có một cô gái luôn dõi theo cậu từ xa – Ninh Du, rụt rè và lặng lẽ như cái bóng.
Ninh Du thích cậu đến đau lòng, thích đến mức ai cũng nhận ra — trừ Tống Dương. Bởi vì trong mắt cậu, chưa từng có một ai đủ đặc biệt để được cậu đáp lại. Càng không thể là một cô gái chẳng dám nói, chẳng dám lại gần như cô.
Bên cạnh Tống Dương luôn có Châu Mộng Vũ, hoa khôi của trường, theo đuổi cậu công khai không chút ngần ngại. Còn Ninh Du? Cô chỉ biết giấu tình cảm trong tim, e dè núp sau lưng anh trai song sinh – Ninh Dật, người duy nhất hiểu cô đến tận cùng.
Năm lớp 9, Ninh Du ra nước ngoài chữa mắt. Hai năm sau, khi trở lại, cô là học sinh mới của Cao trung – trường trọng điểm thành phố S, nơi hội tụ những kẻ tài giỏi, quyền thế và lạnh lùng.
“Chào mọi người, tớ là Ninh Du. Mong sẽ được mọi người giúp đỡ.” Cô mỉm cười dịu dàng, nhưng đôi mắt lại chẳng hề mang theo cảm xúc.
Không ai ngờ cô bé từng thích Tống Dương đến điên cuồng ngày ấy giờ lại trở nên xa cách và lạnh nhạt đến vậy. Còn Tống Dương — giờ đây đã biết chuyện năm xưa, nhưng thứ cậu nhìn thấy lại là một Ninh Du hoàn toàn khác. Không còn e dè, không còn hiền lành, không còn ánh mắt trong veo từng vì cậu mà sáng rỡ.
“Nghe gì chưa? Đám Ninh Du, Bạch Duật lại đi cùng nhau kia kìa"
Dưới khuôn viên trường, giữa tiếng cười nói rộn ràng, Ninh Du cùng Bạch Duật – cậu ấm công tử ngông nghênh của giới thượng lưu cũng là thanh mai trúc mã của cô – cùng nhóm bạn đi ngang qua. Ninh Dật gọi em gái, nhưng khi cô quay đầu lại, trên tay là điếu thuốc, ánh mắt là một tầng sương mờ khó đoán.
Cô đã không còn là thiếu nữ ngoan hiền của ngày xưa nữa.
Và Tống Dương, giờ đây mới là người bắt đầu theo đuổi. Cậu nhẹ nhàng rút điếu thuốc khỏi tay cô, đặt lên môi mình, bật lửa…
Một điếu. Hai người. Một trò chơi nguy hiểm.
Tống Dương tâm cơ, bày ra đủ chiêu trò để kéo cô vào lại quỹ đạo.
Nhưng trong cuộc rượt đuổi này — ai là con mồi, ai mới là thợ săn?
sao ko ra nx ạ