Trong lòng Thời Trạch, Diệp Sách vẫn luôn là người vừa hung ác vừa quái gở, cho nên lúc học cấp ba, cậu vẫn luôn không dám nhìn Diệp Sách. Cho đến một ngày, cậu nhận được tin báo …
Trong lòng Thời Trạch, Diệp Sách vẫn luôn là người vừa hung ác vừa quái gở, cho nên lúc học cấp ba, cậu vẫn luôn không dám nhìn Diệp Sách. Cho đến một ngày, cậu nhận được tin báo tử của Diệp Sách, nguyên nhân cái chết là tai nạn giao thông. Ở tang lễ của Diệp Sách, bạn học cấp ba do dự đưa cho Thời Trạch vài cuốn sổ, chờ đến khi về nhà mở ra, cậu mới phát hiện đó là nhật ký của Diệp Sách.
Lúc này Thời Trạch mới biết, thì ra người luôn bị mọi người coi là quái vật, kẻ điên thời cấp ba lại vẫn luôn rất cẩn thận yêu cậu, mà trong từng cuốn nhật ký này, mỗi một chữ đều là áp lực đến tận cùng và tình yêu không thể nói ra ngoài miệng của người đàn ông ấy.
Mọi người đều cảm thấy Diệp Sách sống tùy ý phóng đãng, hành sự hung ác, nhưng họ lại không biết vô số lần Diệp Sách bị gọi lên phòng giáo vụ là bởi vì Thời Trạch, những vết thương thoạt nhìn rất dữ tợn trên cánh tay đó cũng là bởi vì Thởi Trạch, ngay cả năm lớp 12, Diệp Sách bị gãy chân phải ngồi xe lăn cũng là bởi vì Thời Trạch.
Chờ Thời Trạch mở mắt, cậu lại về tới ngày nhập học cấp ba, Diệp Sách vẫn lạnh lùng nhìn Thời Trạch, giọng điệu không tốt: “Cút.”
Thời Trạch im lặng một chút, cậu nhẹ nhàng túm chặt tay Diệp Sách: “Không... Không cút được không...”
...
Có một lần Diệp Sách dựa vào trên bàn đánh giá Thời Trạch đi ngang qua hành lang, hắn thở dài một hơi, nói với mấy người anh em: “Thích, nhưng cậu ấy quá ngoan, không dám đụng vào, không muốn kéo cậu ấy xuống bùn.”
Diệp Sách còn nói: “Cậu ấy quá sạch sẽ, cho dù ở nơi nào cũng rực rỡ lấp lánh, thích hợp đứng ở dưới ánh mặt trời để mọi người nhìn ngắm.”
Cho đến một buổi tối nọ, Diệp Sách thấy Thời Trạch dùng một chân đá bay một người, sau đó ấn tên xúi quẩy kia trên vách tường, ánh mắt hung ác: “Chỉ bằng mày mà cũng dám quấy rầy tao? Mẹ nó, ai cho mày lá gan này?”
Diệp Sách: “...”
Hình như nắm đấm của nhóc ngoan ngoãn trong mắt tôi còn mạnh hơn cả tôi...
...
Sau vô số lần Diệp Sách “làm bộ vô tình” dọa sạch người theo đuổi Thời Trạch, cuối cùng Thời Trạch cũng bùng nổ.
Thời Trạch chặn Diệp Sách ở chỗ rẽ cầu thang, cậu ghé sát bên tai Diệp Sách, cố ý thở một hơi lướt qua cổ của người trước mặt: “Không phải cậu không thích tôi sao? Tôi tìm người khác thì liên quan gì đến cậu?”
Nhưng không ngờ người vốn hung ác kia lại đỏ hai bên tai, hắn nhìn Thời Trạch, chỉ ậm ừ một câu: “Thời Trạch, tôi thích cậu, nhưng cậu không thể... Bắt nạt tôi như vậy...”
Cảm ơn bạn Ngân Lê đã đề cử 😘