Người ta đồn rằng, những nghệ nhân chế tác người rối tài giỏi nhất có thể khiến chúng sống lại như con người thật sự. Tiểu quận chúa vốn là một đứa trẻ bị đưa sang địch quốc làm con tin. Nàng sinh ra …
Người ta đồn rằng, những nghệ nhân chế tác người rối tài giỏi nhất có thể khiến chúng sống lại như con người thật sự.
Tiểu quận chúa vốn là một đứa trẻ bị đưa sang địch quốc làm con tin. Nàng sinh ra và lớn lên nơi đất khách quê người, suốt ngày chịu cảnh đói rét, ăn không no, mặc không ấm, lại thường xuyên bị chế giễu, khinh miệt và ngược đãi.
Để tự bảo vệ mình, cũng như bảo vệ cha mẹ nơi quê nhà, nàng lén học nghệ thuật tạo rối, mỗi ngày đều dùng máu của chính mình để chế tác.
“Người rối nhỏ ơi, người rối nhỏ ơi, ngươi hãy sống lại đi, ta thật sự rất cần ngươi.”
Ngày nào cũng vậy, tiểu quận chúa khẽ khàng thì thầm lời cầu nguyện bên người rối của mình. Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ đầu ngón tay, rơi trên đôi môi gỗ nhợt nhạt, như thể đang điểm son tô phấn cho một dung nhan còn chưa kịp thức tỉnh.
Tất cả mọi người xung quanh đều cười nhạo nàng ngây thơ, mộng tưởng hão huyền.
“Chỉ là truyền thuyết thôi mà, ngươi cũng tin sao?”
“Chuyện nực cười như thế, chỉ có kẻ ngốc mới tin nổi!”
“Là lừa người sao? Không đâu…”
“Ta không phải kẻ ngốc.”
Tiểu quận chúa cúi đầu, vội vàng giấu người rối nhỏ ra sau lưng, lặng lẽ rơi lệ.
Nàng chỉ ước ao có một người rối thuộc về riêng mình, một người sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng, cũng không phản bội nàng.
Không biết từ khi nào, những kẻ từng bắt nạt nàng bỗng lần lượt gặp phải đủ loại tai ương xui xẻo.
Cùng lúc đó, tiểu quận chúa lặng lẽ phát hiện người rối của nàng dường như đã thật sự sống lại.
Nó vẫn chưa hoàn toàn hóa thành hình người, nhưng đôi mắt kia đã ánh lên một tia chiếm hữu mãnh liệt. Mỗi khi đêm xuống, người rối lại ghé sát vào tai nàng, khẽ thì thầm từng tiếng chậm rãi: “Ngươi biết mà… Ta là người rối của ngươi.”
“Ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi, cũng không phản bội ngươi.”
“Ta chỉ muốn chiếm hữu ngươi mãi mãi.”
Tiểu quận chúa sợ hãi đến mức run lên, nước mắt lã chã rơi, co người lại rồi chui vào lòng người rối. Giọng nói non nớt, đẫm nước mắt của nàng nghẹn ngào, còn vương cả âm mũi: “Thích…”
Trên gương mặt tinh xảo như điêu khắc của người rối thoáng hiện lên nét thỏa mãn lặng lẽ.
Truyện hay, miêu tả người rối gỗ hơi bị dễ thương