Đại Yêu vốn là thần duệ của Phượng tộc, được sủng ái tận chín tầng mây, nhưng lại cố tình nhập ma. Tính nết nàng vốn kiêu căng, lại thêm tự phụ đến cực điểm, lúc nào cũng khao khát có kẻ hầu cận biết …
Đại Yêu vốn là thần duệ của Phượng tộc, được sủng ái tận chín tầng mây, nhưng lại cố tình nhập ma. Tính nết nàng vốn kiêu căng, lại thêm tự phụ đến cực điểm, lúc nào cũng khao khát có kẻ hầu cận biết nịnh bợ, xu phụ.
Thị nữ kinh hãi nhìn nàng mang trứng rồng về, run rẩy thưa: "Tôn chủ, sinh vật từ trứng này nở ra làm sao có thể trò chuyện với người? Nếu đã muốn tìm bạn tâm giao, sao không chọn loài biết nói năng?" Đại Yêu chỉ cười, bảo rằng do chính tay nàng dạy dỗ nên ắt sẽ nghe lời. Quả nhiên, khi trứng rồng nở ra, tiểu long ngoan ngoãn đến lạ, mềm mại dịu dàng, nàng sai đâu nghe đấy.
Đáng tiếc, người của Thiên giới đã tìm đến. Trời đất rung chuyển, hai giới tích oán đã lâu, giờ chỉ một tia lửa nhỏ cũng đủ châm ngòi chiến tranh. Trăm năm sau, Đại Yêu sững sờ nhìn long nữ - đứa con nàng tự tay nuôi dưỡng - từ cửu thiên giáng lâm. Không còn vẻ ngây thơ thuở nào, cũng chẳng còn nét mềm yếu ngày xưa, chỉ còn lại một bóng hình lạnh lẽo tựa băng sương. Long nữ lạnh lùng cất tiếng: "Ngươi không nhận ra ta sao?"
Một câu tóm tắt: Nuôi mà không thân, chi bằng buông bỏ.