Cố Thiển Thiển xuyên sách rồi. Hệ thống thông báo với nàng rằng, sinh mệnh của nàng đã bị ràng buộc với nhân vật phản diện, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết. Nàng nghĩ ngợi một lát, đành quyết đ …
Cố Thiển Thiển xuyên sách rồi. Hệ thống thông báo với nàng rằng, sinh mệnh của nàng đã bị ràng buộc với nhân vật phản diện, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.
Nàng nghĩ ngợi một lát, đành quyết định nằm im hưởng thụ. Bởi vì nhân vật phản diện Tần Huyền trong truyện không những có võ công cao cường mà cuối cùng còn rửa tay gác kiếm, trở thành người tốt, sống lâu hơn cả dàn nhân vật chính.
Ràng buộc với người như vậy, có khác nào nằm không mà thắng đâu?
Nhưng đến ngày thứ bảy sau khi xuyên sách, nàng lại dẫn về một đứa trẻ từ bên ngoài, đứa trẻ tên Ngu Thu Nghiên, là con riêng của Hầu gia Bình Xương và một kỹ nữ chốn thanh lâu.
Khi còn đọc truyện, Cố Thiển Thiển từng vì đứa trẻ này mà rơi nước mắt. Cả đời y chìm trong bệnh tật đau đớn, ăn cơm thừa canh cặn, ngủ phải ngủ ngoài chuồng ngựa, mới mười bảy tuổi đã chết vì bệnh.
Cố Thiển Thiển thương y như đệ đệ ruột. Còn y cũng luôn ngọt ngào gọi nàng là "tỷ tỷ" với mí mắt cong cong.
"Tỷ tỷ, hôm nay để ta búi tóc cho tỷ được không?"
Cố Thiển Thiển nhìn thiếu niên đang búi tóc cho mình. Y giờ đã cao lớn hơn trước. Động tác y cẩn thận đến từng sợi tóc, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua gáy nàng, khiến tim nàng chợt run lên một nhịp.
"Tỷ tỷ, xong rồi." Đáy mắt y ánh lên ý cười, lại có chút ôn nhu lưu luyến.
Nhưng sự thật là Ngu Thu Thiên mới là phản diện lớn nhất. Y lớn lên trong sự ghét bỏ và khinh miệt của người đời, trái tim sớm đã mục ruỗng, cơ thể cũng chẳng còn lành lặn là bao.
Những tháng ngày ăn ngủ cùng súc vật khiến y quên mất mình cũng từng là con người.
Trên đời này không ai yêu y, ngoại trừ nàng. Vì chút ấm áp mong manh ấy, y cố sống như một con người, chỉ mong nàng đừng bỏ rơi y.
Thế giới tăm tối ấy liệu cuối cùng cũng có chút ánh sáng? Nhưng vì sao nàng lại cười với nam nhân khác chứ, còn cười đẹp đến vậy, y ghen đến phát điên.
Về sau, khi y bón phân cho cây ngọc lan mà nàng thích nhất, phân trong đất ẩn hiện vài vệt đỏ sẫm.
Tỷ tỷ chỉ có thể là của ta.