Thành thật nỗ lực tiểu thứ nữ × Nam quỷ mắc bệnh kín. Kỷ Thanh Lê là thứ nữ ít được chú ý trong Kỷ gia, tính tình hiền hậu, ôn hòa và thật thà. Không rõ vì nguyên do gì, nàng lại được gả vào Thẩm gia. …
Thành thật nỗ lực tiểu thứ nữ × Nam quỷ mắc bệnh kín.
Kỷ Thanh Lê là thứ nữ ít được chú ý trong Kỷ gia, tính tình hiền hậu, ôn hòa và thật thà.
Không rõ vì nguyên do gì, nàng lại được gả vào Thẩm gia. Người ngoài xôn xao bàn tán, chẳng ai hiểu nổi vì sao một thứ nữ mang tiếng không trong sạch như nàng lại có thể trở thành chính thê của vị quyền thần cao ngạo ấy.
Những nỗi ưu phiền của nàng cũng theo đó mà tự động chuyển từ "làm thế nào để sống sót" sang "làm thế nào để lấy lòng phu quân".
Bởi lẽ Thẩm Hoài Tự vốn là người bạc tình. Ngay cả trong đêm tân hôn, hắn vẫn lạnh lùng đẩy nàng ra, chẳng buồn chạm tới dù chỉ một lần.
Nửa năm sau khi gả vào Thẩm gia, mọi khổ sở từ lão phu cùng những lời trêu chọc của tiểu thúc, nàng đều cắn răng chịu đựng.
Cho đến ngày ấy, nàng vô tình nghe được tiếng cười khẩy của đích huynh: "Thẩm huynh thật chẳng dễ dàng gì, còn phải gắng gượng mà giả làm phu quân của nàng ta."
"Có điều, Kỷ Thanh Lê làm sao chống đỡ nổi Thẩm gia? Nói thật, Kỷ gia ta đâu chỉ có một mình nàng. Chi bằng nâng tỷ tỷ của nàng lên làm thϊếp..."
Kỷ Thanh Lê sững sờ quay lại. Vị phu quân mà nàng hết lòng tôn kính chỉ lặng lẽ cúi đầu, gương mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, cũng chẳng nói nửa lời.
Kể từ đó, Thẩm Hoài Tự nhận ra thê tử của mình đã thay đổi.
Nàng không còn ân cần hỏi han, không còn nhẹ nhàng dán lấy hắn mỗi đêm. Ngay cả khi nghe tin đồn mình sắp cưới thϊếp, nàng vẫn im lặng.
Thẩm Hoài Tự bận rộn việc triều chính, cứ nghĩ nàng chỉ giận dỗi chút thôi.
Hơn nữa, hắn mắc một căn bệnh kín cần phải kiềm chế. Với lại cuộc hôn nhân của họ cũng chỉ là hình thức. Giữ khoảng cách vừa đủ sẽ giúp hắn tránh được những cơn đau sống lưng và ngọn lửa bừng lên trong người mỗi khi nhìn thấy nàng.
Điều này rất tốt.
Mãi cho đến buổi yến tiệc ngày đó, Thẩm Hoài Tự vừa nhìn đã thấy thê tử mềm mại của mình ngồi ở bàn đối diện.
Khi ngước nhìn xung quanh, hàng mi nàng khẽ rung nhẹ, mềm mại tựa như nhung. Do chưa đứng vững nên nàng hơi loạng choạng, và ngay lập tức, những nam tử xung quanh - từ thế tử, thái giám từng có tình cảm với nàng, thậm chí cả đệ đệ hắn đều vội vàng đưa tay ra muốn đỡ nàng.
Họ nói nào là "phải theo thứ tự trước sau" hay "huynh chết thì đệ kế tục", nào là "quân tử thì nhạt nhẽo vô vị". Bọn họ làm ra vẻ mặt vô liêm sỉ, công khai thèm muốn vẻ xuân tình mà hắn chưa bao giờ được thấy ở nàng.
Những lời trêu chọc khiến Thẩm Hoài Tự nghẹn lại. Dưới tay áo, ngón tay hắn siết chặt đến bật máu. Song gương mặt hắn vẫn bình thản, không hề đổi sắc, bởi hắn tin rằng nàng là người biết giữ chừng mực.
Gồng mình chịu đựng nửa ngày, hắn vội vã trở về nhà. Nhưng chờ đón hắn chỉ là căn phòng trống rỗng, trên bàn đặt tờ hôn ước bị xé nát cùng bức thư hòa ly.
Không!
Thẩm Hoài Tự ngồi chết lặng cả đêm, đau đớn dồn nén đến mức khó thở. Hắn không dám nhìn thẳng vào sự thật.
Lúc trời hừng sáng, sự u tối luôn được kìm nén trong lòng bỗng trào lên dữ dội, khiến hắn nổi điên châm lửa đốt sạch mọi thứ, từ thư hòa ly đến cả căn nhà. Hắn lạnh lùng tuốt thanh kiếm dài.
Kỷ Thanh Lê vốn ngây thơ đơn thuần, làm sao có thể tự mình bỏ đi chứ?
Chắc chắn những kẻ đó đã dụ dỗ, lôi kéo nàng trước.
Tốt thôi.
Chém hết là xong.
Hòa ly, tuyệt đối không thể.