Kiếp trước, Tần Tố Lê vốn là thϊếp thất của Đoan Vương. Nhưng bởi vì hắn bội ước mà nàng đã dứt khoát xin rời phủ. Nào ngờ, số phận trớ trêu lại khiến nàng bỏ mạng oan uổng khi ra tay cứu Liễu Linh, k …
Kiếp trước, Tần Tố Lê vốn là thϊếp thất của Đoan Vương. Nhưng bởi vì hắn bội ước mà nàng đã dứt khoát xin rời phủ. Nào ngờ, số phận trớ trêu lại khiến nàng bỏ mạng oan uổng khi ra tay cứu Liễu Linh, kẻ thân tín của chính Đoan Vương.
Để rồi khi mở mắt ra lần nữa, nàng kinh ngạc nhận ra mình đã được quay trở về năm mười bốn tuổi, cái thời điểm mà mọi bi kịch vẫn chưa bắt đầu.
Được sống lại một đời, mục tiêu của Tần Tố Lê bỗng trở nên vô cùng rõ ràng. Đó là nàng phải tránh Đoan Vương và Liễu Linh thật xa, hết lòng bảo vệ mẫu thân và đệ đệ, và phải gây dựng một cơ ngơi đủ để an yên sống hết quãng đời còn lại.
Thế nhưng, vòng xoáy định mệnh trớ trêu lại xui khiến cho Tố Lê gặp được tiểu thúc tử của kiếp trước, vị Phúc Vương Triệu Thư vừa vừa bệnh tật ốm yếu, lại vừa kiêu kỳ, mỏng manh.
-
Kể từ ngày trúng độc, Triệu Thư vẫn luôn đinh ninh rằng cuộc đời mình sẽ vô cùng ngắn ngủi và ảm đạm. Hắn cho rằng, thay vì phải kéo dài chuỗi ngày sống trong đau đớn giày vò, chi bằng cứ kết thúc tất cả để tìm lấy sự giải thoát.
Vào chính cái ngày gặp được Tố Lê, thực chất lại là lúc hắn đã quyết tâm đi tìm cái chết. Với hắn khi ấy, cái chết dường như là một chuyện vô cùng đơn giản, chỉ cần dầm mình trong một trận mưa, hay vô tình ngã xuống nước, thế là đủ để kết thúc tất cả.
Thế nhưng, cũng chính dưới gốc cây cổ thụ trăm năm ấy, hắn đã được nghe thấy một giọng nói trong trẻo và ấm áp nhất mà cả cuộc đời này hắn chưa từng biết đến: "Trời đang sấm sét, không thể đứng dưới gốc cây được đâu, mọi người mau qua đây đi."
Và cũng chính từ khoảnh khắc đó, Triệu Thư mới chợt nhận ra rằng, sự tồn tại của Tố Lê đã khiến cho cuộc sống này, lần đầu tiên, trở thành một điều đáng để hắn mong chờ và hy vọng.