Chương 37

“Kể từ khi người rời khỏi Tiêu Dao Môn, tin tức về người hoàn toàn bặt tăm. Cho đến khi người tái xuất hiện ở dưới chân núi Côn Ngô để cầu kiến hậu duệ huyết mạch Vu tộc.”

“Chẳng có gì lạ khi người cũng bị khước từ, thế nhưng người lại chẳng hề khách khí mà trực tiếp phá trận lên núi. Sau khi lên được đỉnh núi, có lẽ Ôn Từ cũng chẳng đủ bản lĩnh để đuổi người xuống, thế là người cứ thế ở lỳ trên đó không đi, thấm thoát đã bảy mươi năm.”

Trong suốt thời gian ấy, do các tiên môn đều bị tổn thương nguyên khí nặng nề sau đại kiếp Mộng Khư, gần như mất đi cả một thế hệ rường cột, thậm chí có những môn chủ phái nhỏ đã bỏ mạng tại đó, khiến cho không ít thuật pháp gần như bị thất truyền.

Bấy giờ, có một tiểu môn phái vì ngưỡng mộ danh tiếng thiên tài thuật pháp của Diệp Mẫn Vi, bèn mang tàn phổ (bí kíp rách nát) lên núi Côn Ngô, cầu xin người giúp đỡ bổ khuyết lại thuật phổ của môn phái mình.

Diệp Mẫn Vi vốn không hề lộ diện mà chỉ thu nhận tàn phổ. Phía môn phái kia ban đầu cũng chẳng dám ôm hy vọng gì nhiều, nào ngờ chẳng bao lâu sau, Diệp Mẫn Vi đã hoàn thiện toàn bộ thuật phổ và trả lại cho họ. Chẳng những bổ khuyết hoàn chỉnh, Diệp Mẫn Vi còn viết thêm nửa quyển nữa, dựa trên nền tảng thuật pháp cũ mà đề ra thêm vài loại biến hóa, giúp uy lực của những chiêu thức này tăng lên gấp ba lần.

Nhờ vậy, tiểu môn phái kia thực lực tăng vọt, danh tiếng của Diệp Mẫn Vi cũng nổi như cồn. Các môn phái tìm đến núi Côn Ngô bái phỏng kể từ đó đông như trẩy hội. Ban đầu chỉ là những môn phái nhỏ lẻ, nhưng về sau, ngay cả những đại tông môn như Bạch Vân Khuyết hay Phù Quang Tông cũng tìm đến cửa.

Đứng trước những lời cầu cạnh đó, Diệp Mẫn Vi chưa bao giờ từ chối. Bất kể là thuật phổ sứt mẻ đến mức nào người đều có thể bổ túc hoàn hảo, thậm chí lần nào cũng viết thêm vài quyển biến pháp mở rộng. Tư duy của người vô cùng khoáng đạt, tinh diệu tuyệt luân, cứ thế một tay người đã kéo trình độ thuật pháp của toàn bộ tiên môn lên một tầm cao mới.

Tuy nhiên, Diệp Mẫn Vi chưa từng lộ mặt, cũng chẳng bao giờ nói chuyện nhiều với những người đến cầu giáo. Chính vì vậy, các tiên môn dần dần nảy sinh lòng tin tưởng, đem cả những bí thuật cơ mật nhất đến phó thác cho người. Cũng nhờ đó, Diệp Mẫn Vi đã tiếp xúc với một lượng lớn thuật pháp tiên môn thượng đẳng, vô tình gieo xuống mầm mống cho tai họa linh khí về sau.

“Sau ba mươi năm ẩn cư, người tuyên bố đã cùng hậu duệ Vu tộc nghiên cứu thành công Yểm thuật và cách tu luyện Yểm tu, đồng thời vô tư công bố phương pháp tu luyện cho cả thiên hạ. Trong phút chốc, danh tiếng hai người lẫy lừng khắp chốn, được người đời tôn sùng là tông sư. Ôn tiên sinh cũng khỏi bệnh và xuống núi, ngài ấy chỉnh đốn lại những mộng cảnh hỗn loạn trong Mộng Khư, lập nên Tam Thập Nhị Trọng Mộng để dạy Yểm thuật cho thế gian, được tôn xưng là Chủ nhân Mộng Khư. Từ đó, thế gian mới bắt đầu có Yểm sư.”

“Trong khi đó, người vẫn tiếp tục ở lại trên núi Côn Ngô để các môn phái đến thỉnh giáo thuật pháp. Cuộc sống cứ thế trôi qua bình lặng suốt hai mươi năm.”

Chiếc bát sứ gõ nhẹ lên bàn phát ra âm thanh thanh thúy, Tạ Ngọc Châu kết thúc bài diễn thuyết của mình bằng một câu chốt hạ: “Đó chính là câu chuyện của người và Chủ nhân Mộng Khư trước khi mọi biến cố xảy ra.”

Câu chuyện thăng trầm đã kể xong, Diệp Mẫn Vi trầm ngâm suy nghĩ. Tạ Ngọc Châu quan sát biểu cảm của sư phụ rồi hỏi: “Sư phụ, nghe xong những chuyện này, người cảm thấy thế nào?”

Diệp Mẫn Vi lộ vẻ tiếc nuối: “Nói vậy là trước kia ta đã từng xem qua hàng trăm quyển thuật phổ, lại còn nghiên cứu cả khả năng điều khiển mộng cảnh của Ôn Từ sao?”

“... Chắc chắn là như vậy rồi.”

“Thật là đáng tiếc, sao ta có thể quên sạch sành sanh như thế chứ!”

Hiếm khi thấy Diệp Mẫn Vi lộ ra vẻ đau xót đến vậy, nàng than ngắn thở dài, chỉ thiếu nước dậm chân bứt tóc mà thôi.

Tạ Ngọc Châu nghẹn lời, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà hỏi dồn: “Còn về những ân oán thị phi đó, người không có suy nghĩ gì khác sao?”

“Không có.”

“...”

Tạ Ngọc Châu thầm nghĩ, sư phụ mình quả nhiên là cao nhân phương nào, tâm thế đã thoát ly khỏi tam giới, không còn nằm trong ngũ hành, chuyện hồng trần tục thế căn bản không lọt nổi vào mắt nàng.

Sau khi tự thuyết phục bản thân, nàng ấy từ bỏ việc đào sâu quá khứ mà lo lắng cho tương lai: “Vậy... chúng ta sau này phải làm sao đây? Tu vi không có, tình báo cũng không, làm sao tìm lại Yểm thú cho người được?”

Diệp Mẫn Vi suy nghĩ một lát rồi lấy Thị Thạch đeo lên, sau đó cầm chiếc vòng vàng hỏng kia lên quan sát kỹ lưỡng. Lần này chiếc vòng không bị rơi thêm vòng nhỏ nào nữa, chỉ là dường như không thể khởi động được.

Trên Thị Thạch của Diệp Mẫn Vi xuất hiện những ký hiệu màu xanh lam, nàng nói: “Trước tiên ta sẽ sửa chiếc vòng này, sau đó đi mua quả hồng, rồi đi tìm Ôn Từ.”

“Sư phụ, người biết ngài ấy ở đâu sao?”

“Không biết.”

“... Con nói này, ngài ấy đường đường là Chủ nhân Mộng Khư, rốt cuộc hai mươi năm qua đã xảy ra chuyện gì? Ngài ấy giả chết là để trốn tránh điều gì sao? Khó khăn lắm mới xuất hiện một lần mà lại còn cải trang nam thành nữ, mượn danh nghĩa của Yểm sư khác nữa chứ! Thật là khả nghi quá đi!”