Nàng ấy đặt đũa xuống, suy nghĩ một lát, rồi hắng giọng, cầm một cái bát rỗng bên cạnh gõ xuống bàn, cứ như mấy ông thầy kể chuyện gõ thước gỗ vậy.
"Chuyện kể rằng..."
Chuyện kể rằng, Diệp Mẫn Vi người này từ nhỏ đã nhập đạo tu hành, xuất thân từ Tiêu Dao Môn, một trong ba đại tông môn của tiên giới, và là đệ tử chân truyền cuối cùng được lão môn chủ yêu thương nhất. Tiêu Dao Môn có một thánh địa tối cao là Tập Minh Tháp, được chống đỡ bởi pháp bảo trấn môn Phù Không Giới Bi, cao chín mươi chín tầng chọc thẳng lên mây. Đỉnh tháp là nơi chỉ có môn chủ và người kế vị môn chủ mới được phép đến.
Diệp Mẫn Vi mười hai tuổi gia nhập Tiêu Dao Môn, mười ba tuổi đã lên được Tập Minh Tháp, mười lăm tuổi đã theo lão môn chủ lêи đỉиɦ tháp tu hành, và đến đầu hai mươi tuổi thì trở thành thủ tịch đệ tử của cả Tiêu Dao Môn, tu vi chỉ đứng sau lão môn chủ. Nàng chính là kỳ tích trong những kỳ tích, là thiên tài của những thiên tài, và đặc biệt xuất chúng về thuật pháp.
Mấy chục năm sau, lão môn chủ tọa hóa nhưng không chỉ định người kế vị. Dù vậy, tất cả mọi người đều cho rằng, chắc chắn Diệp Mẫn Vi sẽ kế nhiệm chức vị môn chủ Tiêu Dao Môn.
"Khi đó đúng vào dịp Đại Luận Đạo năm năm một lần, sư phụ người đã thay mặt Tiêu Dao Môn tham dự. Chẳng biết vì sao lại xảy ra xích mích với các tiên môn khác, cuối cùng tan rã trong không vui. Sau đó người liền rời khỏi Tiêu Dao Môn, bặt vô âm tín, cũng không kế nhiệm chức môn chủ."
"Câu chuyện của người chúng ta tạm gác lại ở đây, hãy quay ngược lại nói về thân thế của Mộng Khư chủ nhân."
Chuyện này phải bắt đầu từ một truyền thuyết đã lưu truyền ngàn năm ở vùng Trung Nguyên, kể rằng ở một nơi ngoại thế có một vùng đất cầu được ước thấy. Đúng như tên gọi của nó, chỉ cần đến được nơi đó, bất kể cầu xin điều gì cũng đều có thể thành hiện thực. Ngàn năm qua, truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, không ai biết nó có tồn tại hay không, và ở nơi đâu.
Thế rồi một trăm năm trước, đột nhiên có hơn mười chiếc thuyền lớn từ Đông Hải đến, những người trên thuyền tự xưng là người Vu Tộc, sinh sống trên một hòn đảo ở Đông Hải, đến Trung Nguyên để lánh nạn.
Những người Vu Tộc này khác với người Trung Nguyên, họ cực kỳ trường thọ, lão hóa rất chậm, và sinh ra đã có năng lực điều khiển giấc mơ. Tương truyền, tổ tiên của người Vu Tộc đã từng đến được "vùng đất cầu được ước thấy", và năng lực điều khiển giấc mơ cũng chính là có được từ nơi đó.
Người Trung Nguyên lần đầu tiên chứng thực được sự tồn tại của "vùng đất cầu được ước thấy" từ những người dị tộc này, vì vậy đã vô cùng phấn khích. Họ đã dành ra mười năm để cùng người Vu Tộc xây dựng Bát Phong Tháp, nhằm mở ra con đường đi đến vùng đất ấy.
Khi Bát Phong Tháp được xây xong, vào ngày khai tháp, toàn bộ người Vu Tộc cùng với các tinh anh của các môn phái đã tề tựu dưới chân tháp, chuẩn bị cùng nhau đi đến "vùng đất cầu được ước thấy". Năm đó có thể nói là một sự kiện trọng đại bậc nhất của tiên đạo.
"Không ai biết ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tóm lại là đã có một sai sót vô cùng nghiêm trọng. Bát Phong Tháp mất kiểm soát, tất cả những người tham dự đều bỏ mạng, vùng đất trong phạm vi mười dặm lấy tòa tháp làm trung tâm đã biến thành một đống hoang tàn, tràn ngập mộng cảnh của người chết, hỗn loạn và đáng sợ đến mức không ai dám bước vào."
Về sau, nơi đó được gọi là Mộng Khư, và thảm kịch kinh hoàng này được gọi là Đại kiếp Mộng Khư.
Trong Đại kiếp Mộng Khư, người Vu Tộc đã phải gánh chịu họa diệt tộc, gần như toàn bộ tộc nhân đều bỏ mình tại Mộng Khư. Tuy nhiên, may mà trời còn thương xót, Vu Tộc vẫn còn sót lại một dòng máu, đó chính là người con trai út của tộc trưởng Vu Tộc. Vị thiếu chủ này từ nhỏ đã mang trọng bệnh, được tộc trưởng Vu Tộc gửi gắm cho Thiên Cơ Lão Nhân trên núi Côn Ngô chăm sóc, nhờ vậy mà thoát được một kiếp nạn.
"Dòng máu Vu Tộc duy nhất còn sót lại trên đời này, sư phụ người chắc cũng đoán ra được, chính là Vu tiên sinh, cũng chính là Ôn Từ đó."
"Kể từ đó, vô số người tìm đến xin gặp hậu duệ của Vu Tộc, nhưng đều bị Thiên Cơ Lão Nhân từ chối. Sau này khi Thiên Cơ Lão Nhân tọa hóa, hậu duệ Vu Tộc vẫn ở lại trên núi Côn Ngô, nói rằng mình bệnh nặng chưa khỏi nên không thể xuống núi, và vẫn không chịu gặp bất kỳ ai."
"Mãi cho đến sau Đại Luận Đạo, người rời khỏi Tiêu Dao Môn và xuất hiện dưới chân núi Côn Ngô."
Câu chuyện của Vạn Tượng Chi Tông và Mộng Khư chủ nhân, từ đây bắt đầu hòa làm một.