Chương 35: Ta thích ăn hồng

Trang giấy trắng sở dĩ mạnh mẽ đến vậy, là bởi vì thư sinh mong muốn nó vừa vẹn nguyên lại vừa sắc bén, toàn tâm toàn ý cầu xin nó đừng bị hư hại. Nỗi sợ hãi càng sâu sắc, lời khẩn cầu càng tha thiết, thì mới có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén.

Và nỗi sợ hãi, chính là cội nguồn của mọi loại Yểm thuật.

Nỗi sợ hãi tột cùng kết hợp với sự điều khiển tài tình, đó mới chính là Yểm thuật cao minh.

Tiếng chuông trên tay Ôn Từ vang lên trong trẻo và sống động, tựa như tiếng cười vô tư lự của một đứa trẻ đang chạy xa dần. Hắn tiếp tục cất bước tiến về phía trước, và rồi, cách gian phòng đang giam giữ vị thư sinh không xa, từ một khoảng không trắng xóa bỗng mọc lên một bức tường cao. Trên tường dán một tờ hoàng bảng dài dằng dặc không thấy điểm cuối.

Ôn Từ xòe năm ngón tay ra rồi xoay một vòng giữa không trung, trong tay liền xuất hiện một cây bút lông. Hắn giơ cao cánh tay, vung bút viết ba chữ "Tôn Dĩ Kính" vào bên dưới mục Đệ Nhất Giáp trên hoàng bảng.

Trong khoảnh khắc, tất cả giấy tờ từ mặt đất đều bay vυ"t lên, lững lờ trôi vào không trung. Tiếng pháo và trống chiêng đột nhiên vang lên inh ỏi, xác pháo đỏ bay rợp trời đất. Một đoàn người ngựa mặt mũi mơ hồ, tay giương cao tấm biển "Thành tích cao trong các kỳ thi" đi ngang qua, tiếng chúc mừng vang dội khắp đất trời.

Giữa đất trời, vị thư sinh cuối cùng cũng đã bước ra từ gian phòng tăm tối kia, mắt hắn đã nhòa lệ, hai bên thái dương cũng đã điểm bạc.

Đáng tiếc thay, công danh chỉ tựa nửa trang giấy, mà phong ba bão táp lại trải ngàn non.

Ôn Từ cúi người vái một lạy, bóng hình trắng như tuyết của hắn hòa làm một với mộng cảnh. Và rồi, trong mộng cảnh đang dần tan biến, giọng nói của hắn cũng trở nên mơ hồ.

"Đêm nay vất vả rồi. Chúc cho ác mộng qua đi, mỹ mộng thành hiện thực."

Tiếng chuông ngừng hẳn. Mặt trời mọc ở phương đông, trời đã sáng rõ. Đêm dài cứ thế mà kết thúc.

Sau khi trải qua một đêm kinh tâm động phách, Diệp Mẫn Vi và Tạ Ngọc Châu tìm một quán trọ trong thành, thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ. Tạ Ngọc Châu thậm chí còn chưa kịp xử lý vết thương đã lăn ra ngủ một mạch. Mãi đến khi mặt trời lên cao nàng ta mới dậy, mua thuốc trị thương về băng bó xong xuôi, hai người mới ngồi xuống bên bàn trong quán trọ.

Bụng Tạ Ngọc Châu đã đói meo từ lâu, liền gọi một bàn đầy những món ngon. Diệp Mẫn Vi đảo mắt tìm một lượt trên bàn, không thấy món hồng khô đâu, bèn tiếc nuối thở dài một tiếng.

Tạ Ngọc Châu ăn như hổ đói một lúc lâu, đến khi bụng đã lưng lửng mới phát hiện Diệp Mẫn Vi chưa hề động đũa, nàng ta chợt bừng tỉnh: "À phải rồi, sư phụ, người sớm đã có thể tịch cốc, chắc cũng không cần ngủ đâu nhỉ? Thảo nào mỗi lần gọi món, dù có ngon đến mấy người cũng không ăn. Lẽ nào người không có món gì muốn ăn sao?"

Diệp Mẫn Vi đáp không cần suy nghĩ: "Hồng khô."

"...Tại sao người lại thích ăn hồng khô đến vậy?"

"Vì nó ngon." Diệp Mẫn Vi trả lời một cách hiển nhiên. Thấy Tạ Ngọc Châu vẫn còn ngơ ngác, nàng suy nghĩ một lát rồi nói thêm: "Trên núi Côn Ngô, bên cạnh phòng của ta có trồng một cây hồng, mỗi ngày đều ra một quả."

Tạ Ngọc Châu lấy làm lạ: "Ồ, đây là cây tiên gì vậy ạ? Là do người trồng hay là chủ nhân Mộng Khư trồng?"

Diệp Mẫn Vi lắc đầu, nàng không nhớ.

Cơn đói của Tạ Ngọc Châu đã được xoa dịu, lúc này nàng ta mới có tâm trí để nghĩ đến chuyện khác, bèn thăm dò hỏi: "Sư phụ, về chủ nhân Mộng Khư và cả quá khứ của chính mình, người biết được bao nhiêu ạ?"

"Chủ nhân Mộng Khư và ta là bạn tốt năm mươi năm, từng cùng nhau ẩn cư trên núi Côn Ngô, cùng nhau nghiên cứu ra Yểm thuật và Yểm tu. Hai mươi năm trước chúng ta trở mặt đại chiến, từ đó hắn biến mất. Ta Yểm tu thất bại, Yểm thú của ta đã cướp đi ký ức và tu vi của ta, còn có cả linh khí..." Diệp Mẫn Vi nhanh chóng đáp lời.

Tạ Ngọc Châu càng nghe càng thấy quen, nàng ta giơ đũa lên ngăn Diệp Mẫn Vi nói tiếp.

"...Sư phụ, người không phải là định thuật lại y nguyên những gì con đã kể cho người đấy chứ?"

"Trong ba tháng qua, những điều ta biết được phần lớn đều là từ con mà."

Tạ Ngọc Châu im lặng một lúc, rồi gật đầu nói: "Con hiểu rồi sư phụ, ngoài những gì con đã nói, những chuyện khác người đều không biết. Nhưng không sao cả! Câu chuyện của người con đã nghe từ nhỏ đến lớn, nghe rất đầy đủ rồi. Con sẽ lược bỏ những phần giật gân đáng sợ đi, rồi kể lại cho người nghe từ đầu đến cuối."

Ps: Hai người bây giờ là thầy trò nên xưng hô thay đổi nhé