Tạ Ngọc Châu chỉ cảm thấy những lời này quen thuộc đến lạ. Sau khi cẩn thận hồi tưởng một lúc, nàng ta mới sực nhớ ra, đây chẳng phải là lời trăn trối của mình lúc ở trong biển lửa núi đao, khi ngỡ rằng bản thân sắp chết hay sao?
Khi ấy, nàng ta đã nói rằng mình không cam tâm, rằng mình muốn rời khỏi nhà để được vui chơi thỏa thích, muốn mở mang tầm mắt, học thêm bản lĩnh rồi hẵng chết. Thế nhưng lúc đó, rõ ràng là dù nàng ta có nói gì đi nữa, Diệp Mẫn Vi cũng chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc vòng tay, chẳng hề đáp lại nửa lời.
Tạ Ngọc Châu sững sờ trong giây lát, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót tê dại, khó tả thành lời. Nàng ta chỉ có thể thì thầm: “Thì ra lúc đó… tỷ đã nghe thấy.”
Không chỉ nghe thấy, mà còn ghi nhớ tất cả.
Diệp Mẫn Vi gật đầu, ánh mắt nàng vẫn sáng ngời, xuyên qua Thị Thạch mà an nhiên nhìn Tạ Ngọc Châu. Sau đó, nàng lùi lại một bước, hai tay chắp lại đưa lên ngang mày, rồi thẳng lưng cúi rạp người, lật úp lòng bàn tay ấn xuống bên hông, hành một đại lễ với Tạ Ngọc Châu giống hệt như lần đầu họ gặp mặt.
Rõ ràng là một thân áo quần rách rưới, mặt mày lấm lem trông như một kẻ ăn mày, nhưng khi hành lễ, nàng lại toát ra khí chất thần tiên hơn bất kỳ ai khác.
“Đa tạ.”
Tạ Ngọc Châu lắp bắp nói không cần cảm ơn, trong lòng thầm nghĩ Diệp Mẫn Vi đang hành lễ với mình, đây là Vạn Tượng Chi Tông Diệp Mẫn Vi đó, mình sẽ bị tổn thọ mất.
Lúc này, Diệp Mẫn Vi đã đứng thẳng người dậy, chìa tay về phía nàng ta rồi nói một cách thẳng thắn và chân thành: “Năm trăm lạng bạc.”
Tạ Ngọc Châu cứng đờ người, sau một hồi im lặng, nàng ta đành cam chịu lôi túi tiền từ trong lòng ra, lấy một tờ ngân phiếu năm trăm lạng đặt vào tay Diệp Mẫn Vi.
Giờ lành qua mau, phút chia ly đã đến. Khi bình minh vừa ló dạng, giữa tiếng côn trùng và chim chóc ríu ran, Tạ Ngọc Châu cũng rời khỏi nơi này để tiếp tục hành trình bôn tẩu giang hồ. Trên con phố rộng lớn giờ chỉ còn lại một mình Diệp Mẫn Vi, cô độc hệt như lúc nàng mới đến.
Diệp Mẫn Vi tìm một bờ suối trong thành rồi ngồi xuống, vốc nước lên rửa mặt và vết thương. Dưới dòng nước trong vắt phản chiếu hình ảnh một cô nương nhếch nhác, mái tóc trắng cũng bị nhuốm thành từng mảng xám vàng, quần áo thì bẩn thỉu còn hằn lên những vệt cháy xém. Duy chỉ có một vật là Thị Thạch, vẫn trong suốt lấp lánh và sạch sẽ vô ngần.
Nàng nghiêng đầu nhìn bóng mình dưới nước một lúc, rồi khẽ chụm ngón trỏ và ngón cái lại, dùng đốt ngón giữa gõ hai cái lên phiến gạch. Lập tức, trên Thị Thạch lại hiện ra những hàng chữ màu xanh quen thuộc.
Diệp Mẫn Vi lướt xuống dưới cùng, xóa đi những dòng chữ cuối cùng là “sát hại bạn thân”, “lòng dạ độc ác”. Hàng chục ký tự dùng để mô tả nàng cứ nhảy múa trước mắt, ánh sáng xanh yếu ớt phản chiếu trong đôi mắt nàng, tựa như trong đó là cả một cánh đồng đom đóm xanh thẳm.
Giữa tầm nhìn bị những dòng chữ chiếm trọn, đột nhiên xuất hiện một đôi giày thêu bẩn thỉu.
Diệp Mẫn Vi ngẩng đầu lên, thì ra là Tạ Ngọc Châu vừa rời đi chưa lâu không biết vì sao lại quay trở lại. Tạ Ngọc Châu dùng đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Diệp Mẫn Vi, có vẻ hơi căng thẳng. Sau một hồi im lặng, nàng ta hắng giọng rồi hỏi: “Cái đó, Diệp tiền bối vừa rồi cảm ơn ta, là cảm ơn chuyện năm trăm lạng bạc sao?”
Diệp Mẫn Vi nhìn tiểu cô nương trước mặt, người cũng đang lấm lem bẩn thỉu và chật vật y hệt mình.
“Không phải, đó là thứ ta đáng được nhận.”
“Vậy người cảm ơn chuyện gì?”
“Bởi vì cô đã nghĩ cho ta. Tuy không biết vì sao cô lại làm vậy, nhưng ta cảm thấy nên nói lời cảm ơn.”
Nghe vậy, Tạ Ngọc Châu bất giác bật cười, đôi mày cong cong như trăng khuyết. Nàng ta quệt tay lau gương mặt lấm lem tro bụi, dường như đã quyết định điều gì đó, rồi vén tà váy ngồi phịch xuống bên cạnh Diệp Mẫn Vi, cất giọng hỏi một cách tự nhiên: “Vậy ta muốn hỏi một chút, Vạn Tượng Chi Tông có nhận đồ đệ không ạ?”