Chương 32: Tự do

Ôn Từ cúi mắt xuống, dường như đang ước chừng khoảng cách từ mái hiên xuống mặt đất. Diệp Mẫn Vi cảm nhận được bàn tay đang nắm vạt áo mình từ từ siết chặt lại. Ngay sau đó, đối phương có phần cứng nhắc mà rụt tay về, rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên mái hiên.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, sắc đỏ nơi khóe mắt và trên môi hắn cũng theo đó mà trầm xuống, tựa như ngọc trắng nhuốm một vệt chu sa, đẹp đến phi giới tính. Vẻ mặt miễn cưỡng của hắn lại càng thêm sống động.

Diệp Mẫn Vi lại thành thật mà thốt ra một câu chẳng đúng lúc chút nào: "Huynh đúng là một mỹ nhân."

Người bên ngoài muốn nói chuyện với hắn phải tốn cả ngàn lạng bạc, quả là một nhan sắc đầy sức thuyết phục.

Gân xanh trên trán Ôn Từ giật giật.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Mẫn Vi đã bị ném khỏi mái nhà, rơi thẳng xuống đất như một con chim gãy cánh. Tạ Ngọc Châu kinh hãi thất sắc, vội dang tay lao tới định đỡ lấy nàng. Thế nhưng, tay còn chưa kịp chạm vào vạt áo, trước mặt đã có vô số tờ giấy trắng bất ngờ xuất hiện, nâng lấy Diệp Mẫn Vi rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất tựa như một đôi cánh.

Cánh tay Tạ Ngọc Châu cứ thế cứng đờ giữa không trung, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy Ôn Từ cưỡi trên những tờ giấy trắng, nhẹ nhàng đáp xuống nền gạch đá, đoạn nói với Diệp Mẫn Vi: "Nàng đừng có mà nghĩ đến chuyện tìm lại ký ức và tu vi nữa. Bây giờ, tất cả các thế lực trong thiên hạ đều đang nhòm ngó Yểm Thú của nàng. Nàng tay trắng không có gì, lấy cái gì mà tranh giành với họ? Nếu còn muốn sống thì mau trốn đi, đừng để bất kỳ ai phát hiện ra."

Diệp Mẫn Vi vừa đứng vững trên mặt đất đã ngẩng lên, chỉ tay về phía Ôn Từ rồi trịnh trọng tuyên bố: "Ta có huynh."

Ôn Từ liếc nhìn ra sau, chắc chắn rằng không có ai khác ngoài mình, rằng người Diệp Mẫn Vi đang nói chính là hắn.

Hắn chỉ vào mình, với vẻ mặt không thể tin nổi: "Ta? Diệp Mẫn Vi, nàng đang nói cái gì vậy? Chúng ta là kẻ thù, đây là do chính miệng nàng nói."

"Nhưng ta đâu có gϊếŧ huynh."

"Ta còn sống, vậy có nghĩa là nàng chưa gϊếŧ ta sao?"

"Huynh còn sống sờ sờ ra đó, ta gϊếŧ huynh kiểu gì?"

"Bây giờ nàng hoàn toàn không nhớ gì về ta, đối với nàng thì ta có khác gì người đã chết đâu. Chuyện này và việc nàng gϊếŧ ta thì có gì khác biệt?"

"Vậy thì bây giờ ta và huynh gặp lại nhau rồi, đối với ta, huynh không phải là người chết nữa. Đợi ta khôi phục ký ức, chẳng phải là huynh sẽ "sống lại" hay sao?"

Tạ Ngọc Châu đứng bên cạnh chỉ biết câm nín, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người họ, thầm nghĩ trong lòng: Hai người có chịu nghe xem mình đang nói cái gì không vậy? Có thể nói chuyện gì đó mà người bình thường hiểu được không?

Khổ nỗi hai người này dường như lại thấy cuộc đối thoại của mình hết sức bình thường. Ôn Từ hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Mẫn Vi, nói: "Không cần nhiều lời nữa. Nàng muốn ta giúp nàng thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Cho dù nàng có cầu xin ta..."

Diệp Mẫn Vi tiến lên một bước: "Ta có thể..."

Ôn Từ lùi lại một bước, dứt khoát ngắt lời nàng: "Thì ta cũng sẽ không giúp!"

Hắn vừa dứt lời liền hóa thành một đống giấy trắng, xào xạc tan biến trong gió, không để lại một dấu vết. Trên con đường lát đá vắng lặng lúc nửa đêm, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách ven đường và ánh trăng tĩnh mịch, ngay cả những con chim đậu trên ngọn cây cũng im phăng phắc.

Diệp Mẫn Vi và Tạ Ngọc Châu cùng nhìn con phố trống trải, sau một hồi im lặng, Tạ Ngọc Châu quay sang nói với Diệp Mẫn Vi: "Ta thấy, mối quan hệ của hai người có vẻ không giống như lời đồn cho lắm."

Diệp Mẫn Vi gật đầu, vô cùng tán thành.

Tạ Ngọc Châu lại nói thêm: "Mà tỷ cũng không giống Diệp Mẫn Vi trong lời đồn."

Đối với lời nhận xét này, Diệp Mẫn Vi không tỏ ra đồng tình hay phản đối. Nàng cúi đầu sửa sang lại tay áo rách nát của mình, suy nghĩ một lát rồi cất giọng thản nhiên: "Ít nhất thì ta cũng biết làm thế nào để tìm lại ký ức của mình rồi."

Về chuyện này, Tạ Ngọc Châu lại đồng tình với Ôn Từ, bèn khổ sở khuyên nhủ: "Tỷ thật sự muốn đi tìm Yểm Thú của mình sao? Chủ nhân Mộng Khư nói không sai đâu, người trong cả thiên hạ này đều đang tranh giành Yểm Thú của tỷ đấy! Bây giờ tỷ chỉ là một người bình thường thông minh hơn một chút, không rành sự đời, lại mang tiếng xấu, đến cả chiếc vòng tay lợi hại kia cũng hỏng rồi, tình cảnh thực sự rất nguy hiểm! Hay là tỷ quay về núi Côn Ngô trốn đi, nơi đó trận pháp cơ quan dày đặc, người khác khó mà lên được."

Diệp Mẫn Vi không đáp lời Tạ Ngọc Châu, nàng chỉ quay đầu lại nhắc nhở: "Bây giờ cô được tự do rồi."

Tạ Ngọc Châu ngẩn người, nàng ta nghĩ đến Trang thúc ở nơi xa ba mươi dặm, nghĩ đến Tạ gia ở nơi xa ngàn dặm, rồi lại nhìn con phố xa lạ không một bóng người này, lúc này mới muộn màng nhận ra: "Đúng vậy nhỉ."

"Cô có thể đến Nam Dương rồi."

Tạ Ngọc Châu vỗ tay một cái, như bừng tỉnh ngộ: "Phải rồi!"

"Hãy đến nơi cô muốn đến, đi chơi, mở mang tầm mắt, học thêm nhiều bản lĩnh." Diệp Mẫn Vi bình thản nhắc lại.