Chương 30: Không quen

Lời này của Ôn Từ vừa thốt ra, mọi người đưa mắt nhìn tờ giấy trắng đang kề trên cổ Tạ Ngọc Châu, rồi lại liếc sang sắc mặt của người Phù Quang Tông. Trong phút chốc, các bên đều rơi vào một sự im lặng đầy căng thẳng.

Thế nhưng, Ôn Từ cũng không cho mọi người kịp phản ứng. Chỉ trong nháy mắt, tất cả những tờ giấy trắng đã nhanh chóng tụ lại quanh ba người trên đài, sau đó xoay tròn rồi tan biến tựa như pháo hoa. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một hơi thở, trên đài đã trở nên trống không, cả giấy trắng lẫn người đều biến mất không một dấu vết.

Sắc mặt Trang thúc trắng bệch như tờ giấy, ông ta vội rẽ đám đông chạy lên đài, rồi suy sụp than lên một tiếng: “Trời ơi là trời!”. Tiếng than của ông ta bị nhấn chìm trong những lời bàn tán ồn ào, cả Trích Nguyệt Lâu chìm trong sự kinh ngạc và hoài nghi.

Đúng lúc này, một tiếng kêu chói tai vang lên giữa không trung. Một con chim ưng màu xám trắng từ khung cửa sổ vỡ tan bay vào, ném một ống thư bằng trúc vào tay một đệ tử của Phù Quang Tông.

Vị đệ tử Phù Quang Tông mở ống thư ra, sau khi lướt nhanh qua nội dung bên trong liền kinh hãi nói: “Sư thúc gần đây bói được một quẻ, quẻ tượng cho thấy… Diệp Mẫn Vi đã xuống núi rồi.”

Sách Nhân đạo trưởng của Phù Quang Tông chính là người giỏi bói toán nhất trong tiên môn, mỗi năm xuân hạ thu đông đều có một lần đại bói toán để tính ra những người liên quan đến thời vận thiên hạ. Trong tám mươi lần bói của hai mươi năm trước, quẻ tượng đều cho thấy Diệp Mẫn Vi vẫn ở trên núi Côn Ngô, chưa từng rời đi.

Lần bói thứ tám mươi mốt, ứng với “cửu cửu quy nhất”. Nàng xuống núi vào lúc này là có ý đồ gì, và hiện đang ở nơi nào?

Hễ động ắt có biến, từ đó mà sinh ra cát hung. Người trong tiên môn ai nấy đều bàn tán xôn xao, không khí nặng nề tựa như mây đen sắp kéo tới, tiền đồ phía trước mờ mịt, không rõ phương hướng.

Trong khi đó, Vân Xuyên, kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những hỗn loạn này, giờ phút này lại đang đứng trên một con phố vắng hoe không một bóng người. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy vầng trăng sáng đang dần lặn xuống giữa những mái hiên, nàng mới nhận ra đêm dài này cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Tốc độ trôi của thời gian trong mộng vốn khác với thế giới bên ngoài. Nàng và Tạ Ngọc Châu đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu mộng cảnh, không biết bao nhiêu thời gian, vậy mà ở bên ngoài cũng chỉ mới qua hai canh giờ của đêm nay mà thôi.

Vân Xuyên vỗ vỗ lên ngực, trong tầm mắt không còn đám đông chen chúc, cảm giác buồn nôn đến ngạt thở cũng theo đó mà tan đi. Cuối cùng, nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trên con phố trước mặt nàng, nơi ánh trăng rải đầy, chỉ có một mỹ nhân mặc y phục sặc sỡ đang đứng đó.

Vị mỹ nhân ấy quay lưng về phía Vân Xuyên, im lặng không nói một lời. Tay trái của hắn đang nắm lấy cổ tay phải sau lưng, còn tay phải thì siết chặt cứng, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

“Chuyện gì thế này? Chúng ta lại đang ở đâu đây?” Giọng của Tạ Ngọc Châu vang lên bên cạnh. Nàng hoang mang xoay một vòng, hiển nhiên đã bị những cơn ác mộng nối tiếp nhau suốt cả đêm dọa cho phát khϊếp.

Dưới ánh trăng, Ôn Từ quay đầu lại, giọng nói không giấu nổi vẻ châm biếm: “Đây là Lương Sam ở Ninh Châu, cách Phụ Giang ba mươi dặm, bọn họ tạm thời sẽ không đuổi tới đâu. Ngươi nhát gan như vậy, mà cũng dám cùng nàng diễn vở kịch này à?”

Tạ Ngọc Châu im lặng một lát, sau đó mới quay sang Vân Xuyên, giọng điệu đầy đau đớn và oán giận: “Ta đã nói rồi mà, tỷ diễn giả trân quá, người ta nhìn một cái là biết ngay! Ta còn không hiểu sao bọn họ lại tin được nữa là!”

“Ta từng gϊếŧ người, còn là linh phỉ.” Vân Xuyên nhắc nhở nàng.

Tạ Ngọc Châu thở dài một tiếng: “Đúng thật, kinh nghiệm này đã bù đắp cho sự thiếu sót trong diễn xuất của tỷ.”

Thấy hai người họ lại có thể thản nhiên trò chuyện như chốn không người, Ôn Từ tức thì sôi máu, lập tức quay người lại, gằn từng chữ mà chất vấn: “Vào mộng là chủ ý của ai?”

“Ta vốn định dùng thuật pháp trên gương đồng để xem mộng, nhưng thuật pháp xảy ra sai sót, nên chúng ta bị cuốn vào ác mộng.” Vân Xuyên thành thật khai báo.

Ôn Từ tức quá hóa cười: “Dùng thuật pháp? Xảy ra sai sót? Chỉ cần cô sai thêm một chút nữa thôi là đã lạc trong biển ý thức của chúng sinh, không về được rồi! Cô tưởng cô là ai hả? Cô còn tưởng mình vẫn như trước đây sao! Còn ngươi nữa!”

Mỹ nhân đột ngột quay sang Tạ Ngọc Châu, làm nàng ta giật nảy mình. Chỉ thấy Ôn Từ giơ ngón tay thon dài đang đeo chuỗi chuông lên, chỉ vào nàng ta mà mắng: “Nàng tự tin mù quáng thì thôi đi, đằng này ngươi lại còn tin nàng nữa? Yểm thuật là thứ phức tạp đến nhường nào, nàng dám đυ.ng vào mà ngươi cũng dám để nàng đυ.ng à? Chán sống rồi nên muốn tìm đến cái chết phải không?”

Tạ Ngọc Châu trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy chuyện này thật hết sức vô lý. Chuyện này mà cũng đổ lên đầu nàng ta được sao?

Thế nhưng, với cái tâm hóng chuyện chuyên hóng hớt những giai thoại trong tiên môn của mình, Tạ Ngọc Châu đã nhạy bén nhận ra điều gì đó. Sự tò mò ngay lập tức chiến thắng nỗi ấm ức, nàng ta chỉ ngón tay qua lại giữa Vân Xuyên và Ôn Từ rồi hỏi: “Hai người quen nhau từ trước à?”

“Cũng thân.”

“Không quen.”