Chương 27: Ngươi đã gặp phải ta chỉ có thất bại

Mặt trăng vẫn còn ẩn mình sau tầng mây mù, nhưng dưới sự phản chiếu của thế giới ngập tràn giấy trắng này, mặt đất lại sáng hơn rất nhiều. Phố Tây Liễu sớm đã không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu, bởi dưới lớp giấy trắng bao phủ, những thi thể, rừng cây và mái hiên đã nối liền thành một cánh đồng tuyết, biến vùng đất hung hiểm trong chốc lát trở nên trắng tinh.

Mỹ nhân trong bộ y phục sặc sỡ đứng trên đống giấy tựa tuyết trắng, trâm cài trên búi tóc khẽ lay động, tà váy tầng tầng lớp lớp tung bay, tựa như một cánh bướm giữa trời tuyết.

Một cuộc tỷ thí vốn đang diễn ra tốt đẹp bỗng gặp hết trắc trở này đến trắc trở khác: đầu tiên là một người tự xưng là Tạ gia tiểu thư, rồi đến một Linh Phỉ, và giờ lại thêm một Yểm Sư không rõ lai lịch xuất hiện.

Nhậm Đường đưa mắt đánh giá mỹ nhân vừa đột ngột xuất hiện, chân mày nhíu chặt: "Ngươi là Ôn Từ cô nương ban nãy? Chẳng phải ngươi là đào kép của Trích Nguyệt Lâu sao?"

Ôn Từ nghiêng đầu, đôi khuyên tai bằng ngọc khẽ đung đưa. Dáng vẻ này, so với kẻ điều khiển những tờ giấy trắng kia, quả thực trông giống một vũ cơ xinh đẹp yếu đuối hơn.

"Sao nào, lẽ nào ở đâu đó có ban bố luật lệ, rằng đào kép thì không được làm Yểm Sư à?"

Nhậm Đường lộ vẻ đề phòng: "Tại hạ kiến thức nông cạn, chưa từng nghe qua danh hiệu của Ôn cô nương. Nhưng nếu Ôn cô nương đã là Yểm Sư, thì nên nộp danh bài, quang minh chính đại tham gia đại hội Yểm Sư, cớ sao lại đột ngột ra tay tấn công?"

Ôn Từ nheo mắt lại: "Ta thích thế đấy, ngươi quản được sao?"

Ánh mắt Nhậm Đường trầm xuống.

Ôn Từ giơ ngón tay chỉ về phía Nhậm Đường, chiếc chuông ngũ sắc trên tay nàng ta không có gió mà tự ngân lên những âm thanh huyên náo, sống động: "Bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi thôi. Ta đánh bại ngươi, thì vị trí minh chủ này nên thuộc về ta, đúng chứ?"

Nhậm Đường cười lạnh: "Con nhóc hỉ mũi chưa sạch mà khẩu khí cũng lớn thật."

Ôn Từ trước nay chưa từng để một lời mắng chửi nào nhắm vào mình mà không đáp trả, liền lập tức chế nhạo lại: "Lão thất phu đã gần đất xa trời, chí khí cũng không nhỏ đâu."

Nhậm Đường tức giận trừng mắt. Ngay lập tức, một bàn tay đẫm máu từ dưới đống giấy trắng vươn ra, nắm chặt lấy chân Ôn Từ. Vô số thi thể từ dưới lớp giấy trắng bật lên, máu tươi nhuộm đỏ cả đống giấy, giống như triều xuân phá băng, ồ ạt lao về phía Ôn Từ.

Mộng càng hung hiểm thì càng khó điều khiển. Nhậm Đường có thể thao túng đại hung chi mộng này một cách điêu luyện như vậy, đủ thấy bản lĩnh của ông ta. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngôi vị thủ lĩnh thủ đáng lẽ đã thuộc về ông ta.

Thế nhưng, ông ta đã không gặp may, bởi Ôn Từ chính là sự bất ngờ đó.

Ôn Từ lùi lại một bước gần như không thể nhận ra. Chỉ thấy dưới đôi giày gấm của nàng ta, những tờ giấy trắng rung lên bần bật, vô số bàn tay máu me vươn lên bám lấy đôi chân nàng ta, những tứ chi lạnh lẽo treo lủng lẳng trên người, ra sức kéo nàng ta xuống.

Ôn Từ giơ tay, dùng giấy trắng trói Tạ Ngọc Châu và Vân Xuyên lại với nhau rồi đặt sang một bên, sau đó khép đôi mắt phượng lại, cất giọng thiếu kiên nhẫn: "Suốt ngày chỉ biết bày ra mấy trò máu me thế này, đúng là thứ chẳng ra đâu vào đâu."

Nàng ta vươn tay lên không trung, chiếc nhẫn vàng và chuông ngũ sắc trên ngón tay lấp lánh, tiếng chuông trong trẻo vang vọng. Ngay khi triều thi thể sắp nhấn chìm mình, nàng ta búng tay một cái.

Những tờ giấy trắng phủ kín mặt đất đột nhiên bay vυ"t lên, thân giấy căng cứng, sắc lẻm như lưỡi đao lơ lửng giữa không trung, rồi sau đó tung bay tứ tán, tựa như một trận bão tuyết, xé nát đám thi thể thành trăm ngàn mảnh.

Giấy trắng chém xương ngọt như chém bùn, vô tận vô biên, vừa gϊếŧ xong đã chôn lấp, vừa chôn xong lại gϊếŧ tiếp. Sắc đỏ vừa hiện ra đã bị màu trắng tuyết bao phủ, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, khiến mặt đất ngày một dâng cao.

Nhậm Đường kinh ngạc, hai mắt chấn động. Ôn Từ triệu hồi những vật thể từ cơn ác mộng khác ngay trong giấc mộng của hắn, vốn đã ở thế yếu, vậy mà những tờ giấy trắng này vẫn có uy lực đến thế. Thực lực của cô nương này vượt xa ông ta!

Trên đời lại có một Yểm Sư như vậy, tại sao ông ta chưa từng nghe nói đến?

Giấy trắng ùn ùn kéo đến kéo đến, càng gϊếŧ càng điên cuồng, triều thi thể hoàn toàn không thể chống cự. Bầu trời bị giấy trắng xé toạc, mặt trăng bị chém làm đôi, để lộ ra một vết nứt trắng bệch. Vết nứt ngày một lớn, ngày một lớn hơn.

Cuối cùng, Ôn Từ cũng mở mắt ra, khẽ mỉm cười: "Ngươi đã gặp phải ta, thì kết cục chỉ có hai chữ: tất bại."