Tạ Ngọc Châu bịt miệng nhìn đám xác chết đang giẫm đạp lên nhau, liều mạng trèo lên. Rõ ràng đã không còn đầu, nhưng tiếng kêu oan của chúng lại vang lên dồn dập như sóng biển, cũng không biết phát ra từ đâu. Lúc sống chết oan đã đủ oán hận rồi, chết rồi còn bị những người chết oan khác giẫm dưới chân làm thang, đúng là oan oan tương báo đến bao giờ mới hết!
Đây có phải là giấc mơ của một tên đao phủ không nhỉ? So với những cơn ác mộng về nước, cây cối, côn trùng trước đây, thì giấc mơ này quả thực là tiên cảnh!
Thấy hành động của đám xác chết ngày càng nhanh, việc ném táo đã không còn theo kịp tốc độ bò của chúng, Vân Xuyên tung một nắm tro lên không trung, ngẩng đầu thổi một hơi. Tro bụi bay mù mịt, dưới ánh trăng đỏ như máu hóa thành hàng chục con sói hoang, lao xuống xé xác đám thi thể, kéo chúng xuống khỏi cây táo.
Vân Xuyên lại không thu hồi ánh mắt, nàng vẫn giữ tư thế ngẩng đầu, nhìn về phía một mái hiên cách đó không xa. Tạ Ngọc Châu nhìn theo Vân Xuyên, liền thấy dưới vầng trăng máu, trên mái hiên có một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng đó, mặc một chiếc áo cà sa màu xanh đậm, dáng người cao lớn nhưng gầy gò, râu quai nón như giáo mác, ánh mắt như đuốc.
Người này Tạ Ngọc Châu nhận ra, lúc nàng ta lẻn ra ngoài đã từng gặp, chính là Yểm Sư Nhậm Đường nổi tiếng.
Đầu óc Tạ Ngọc Châu xoay chuyển nhanh chóng, rồi chợt như được khai sáng, hóa ra đây là giấc mơ do Nhậm Đường điều khiển! Yểm Sư có thể đánh bại Triệu Lão Lục trong nháy mắt, ngoài Nhậm Đường ra cũng không còn ai khác. Bây giờ không còn đối tượng liên minh là Triệu Lão Lục nữa, Vân Xuyên một mình đấu với Yểm Sư nào cũng không xong, huống chi là Nhậm Đường!
Ánh mắt Nhậm Đường từ chiếc vòng trên cổ tay Vân Xuyên chuyển sang khuôn mặt nàng, trầm giọng nói: "Ngươi chính là tên linh phỉ ở Phó Gia Trang đó sao?"
Nghe thấy lời này, Tạ Ngọc Châu lập tức phản ứng, vung vẩy tay chân, lớn tiếng la hét: "Nhậm tiên sinh! Nhậm tiên sinh mau dừng tay, ta là Tạ gia lục tiểu thư! Nàng ta còn đang bóp cổ ta đây này! Cứu ta với!"
Vân Xuyên phối hợp chĩa cành cây nhọn hoắt vào cổ Tạ Ngọc Châu, nói: "Ngươi thả ta ra, nếu không ta sẽ gϊếŧ nàng ta."
Nhậm Đường cười lạnh một tiếng, cành cây trong tay Vân Xuyên lập tức rỉ máu, rồi như tan chảy mà thấp xuống. Vân Xuyên lập tức vứt cành cây đi, chỉ nghe thấy giọng nói của Nhậm Đường từ xa vọng lại: "Vị linh phỉ cô nương này, e là ngươi vẫn chưa rõ, ngươi đang đứng trong giấc mơ do ta điều khiển, đối đầu với ta chỉ có hai chữ thua chắc mà thôi."
Ai cũng biết, ban đêm là thiên hạ của Yểm Sư, Yểm Sư là thần linh trong mộng cảnh, đã là thần thì tự nhiên là – không gì không làm được.
Nhậm Đường vừa giơ tay, mặt đất liền bắt đầu rung chuyển dữ dội rồi nứt toác, giữa Vân Xuyên và Tạ Ngọc Châu đột nhiên xuất hiện một vết nứt và nhanh chóng mở rộng. Bầy thi thể đen kịt như lũ bọ cánh cứng từ trên mái nhà tràn qua, mùi tanh tưởi xộc thẳng lên trời, chúng xiêu xiêu vẹo vẹo bò lên ngọn cây bao vây Vân Xuyên, lá cây trong nháy mắt đều bị nhuộm đỏ tươi.
"Tạ tiểu thư đừng sợ hãi, ta nhất định sẽ bảo vệ cô bình an." Giọng Nhậm Đường đanh thép.
Tạ Ngọc Châu cứng đờ đứng tại chỗ, cách khe nứt vừa xuất hiện, nhìn Vân Xuyên ở phía bên kia. Nàng ta khô khốc nói: "Thật ra cũng..."
Nàng ta còn chưa nói xong đã thấy ánh sáng xanh trên chiếc vòng của Vân Xuyên lóe lên, "vụt" một tiếng rồi tắt ngấm. Trong khoảnh khắc, cây cối ngừng sinh trưởng, sói hoang tan biến, tro tàn bay lả tả khắp trời đêm, che khuất vầng trăng máu, lời của Tạ Ngọc Châu cũng nghẹn ứ nơi cổ họng.
Không đời nào! Chiếc vòng thần kỳ đó sớm không hỏng muộn không hỏng, lại nhằm đúng lúc này mà hỏng? Đời người sao có thể xui xẻo đến mức này!
Tạ Ngọc Châu gào thét trong tâm, bên kia Nhậm Đường quát: "Một tên linh phỉ quèn, dám xâm nhập mộng cảnh, gây rối trật tự, phá hư Yểm sư minh hội! Dám không coi Yểm Sư vào mắt, ai cho ngươi lá gan đó?"
Nhậm Đường chỉ vào Vân Xuyên, lạnh lùng nói: "Nơi này chính là nơi chôn xác ngươi!"
Tạ Ngọc Châu lo lắng đến toát mồ hôi hột, đầu óc quay cuồng như muốn tóe lửa. Vậy mà Vân Xuyên vẫn vẻ mặt ngơ ngác: "Ngươi nói..."
Vân Xuyên còn chưa dứt lời, đám thi thể không đầu đã ồ ạt xông lên, lao thẳng về phía nàng, bàn tay máu thịt nhớp nháp sắp tóm lấy mặt Vân Xuyên.
Cùng với tiếng hét của Tạ Ngọc Châu, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tình thế đột biến.
Trên trời đột nhiên rách toạc một vết cực dài, tựa như một cái miệng đang ngoác ra cười lớn, vô số tờ giấy trắng từ cái miệng này trút xuống, tiếng động vang dội như mưa đá rơi.
Những tờ giấy trắng phủ kín trời đất vô cùng nặng trịch, một khi rơi xuống đất liền không hề lay động, từng lớp từng lớp phủ lên đường phố, sông máu và cây cối, đè bẹp lũ thi thể xuống đất, chôn vùi sạch sẽ. Trong nháy mắt, giấy trắng đã chất thành một lớp dày, cả thế giới bị bao phủ thành một vùng bình nguyên trắng xóa.
Ba người Vân Xuyên, Nhậm Đường, Tạ Ngọc Châu bị giấy trắng vùi đến đầu gối, ngơ ngác nhìn nhau.
Một tờ giấy trắng đang lơ lửng giữa không trung bỗng dưng dừng lại, rồi điên cuồng sinh ra thêm nhiều giấy trắng mới, rơi xuống tạo thành một thác giấy, dần dần hiện ra hình người. Những tờ giấy đột ngột xoáy tròn lên cao rồi tản ra, ở giữa xuất hiện một mỹ nhân áo màu sặc sỡ, mặt hướng về Vân Xuyên, lưng đối diện Nhậm Đường, chính là Ôn Từ.
Ôn Từ quan sát Vân Xuyên từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lướt qua vết máu trên người nàng, rồi dừng lại một chút trên chiếc vòng đang bốc khói trên tay nàng. Sau đó nghiến răng, giọng đầy mỉa mai: "Cô đúng là lợi hại chết người."
Nói xong Ôn Từ liền xoay người đối mặt Nhậm Đường, khẽ hất cằm: "Xâm nhập mộng cảnh, gây rối trật tự, phá hư Yểm sư minh hội, người mà ngươi vừa nói..."
Ôn Từ giơ ngón tay, chỉ vào mình: "Là ta."