Chương 18

Tim Tạ Ngọc Châu suýt nữa thì ngừng đập, trong lúc vùng vẫy, cổ tay bị người ta nắm lấy, bị kéo mạnh một cái lại xoay người trở lại.

Nàng ta kinh hồn bạt vía ngồi trên bãi cỏ, nhìn Vân Xuyên đang nắm tay mình.

Tóc và lông mi của Vân Xuyên vẫn còn nhỏ nước, trên Thị Thạch cũng đầy nước, nhưng đôi mắt sau Thị Thạch lại sáng ngời và bình tĩnh.

Vân Xuyên buông tay, chỉ vào bãi cỏ dưới chân họ: "Không được nằm ở đây, đây là ranh giới của hai giấc mơ, cô nằm xuống sẽ rơi trở lại."

Tạ Ngọc Châu lập tức nhảy dựng lên khỏi mặt đất,hận không thể đứng bằng một chân để giảm tiếp xúc với bãi cỏ.

Trời thương xót, nếu quay lại lần nữa, nàng ta thà chết vì tức ngực còn hơn!

Trong giấc mơ mới, mặt trời chói chang, không khí nóng như thiêu đốt. Tạ Ngọc Châu và Vân Xuyên đã đổi sang một gò cỏ khác, ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Ngọc Châu cảm thấy nước trên người đang bốc hơi nhanh chóng, quần áo và da dần khô lại. Mặc dù Vân Xuyên nói nơi này không còn là biên giới nữa, nhưng Tạ Ngọc Châu không dám nằm xuống nữa, mà ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh. Nàng ta vừa thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ đầu óc đầy nghi vấn, câu hỏi nào cũng muốn hỏi.

"Vân Xuyên, sao cô biết chỗ đó là biên giới của giấc mơ vậy?"

Vân Xuyên đang vắt nước trên tóc, nghe vậy liền tháo Thị Thạch xuống, đưa cho Tạ Ngọc Châu: "Nhìn ra được."

Tạ Ngọc Châu bán tín bán nghi nhận lấy Thị Thạch, vừa đeo lên thì tầm nhìn méo mó, cảm giác chóng mặt xộc thẳng lên đầu. Nàng ta phải mất một lúc mới từ từ mở mắt ra, nhìn rõ hình ảnh trên Thị Thạch.

Cả thế giới bị chia cắt bởi những đường kẻ màu xanh lam mảnh, giống như bị những ô cờ lớn nhỏ không đều bao phủ, lại giống như bị phủ một lớp lưới đánh cá. Theo sự chuyển động của đầu Tạ Ngọc Châu, cảnh tượng trước mắt thay đổi, sự phân bố của các đường kẻ màu xanh lam cũng thay đổi theo.

"Cái này... cái này là..."

"Cô không nhìn thấy sao?"

Tạ Ngọc Châu nuốt nước bọt, thành thật nói: "Thấy thì thấy, nhưng không hiểu. Những đường kẻ màu xanh lam này là gì? Tại sao có thể nhìn ra được biên giới?"

Vân Xuyên suy nghĩ một lát, trả lời nghiêm túc: "Ta cũng không biết."

Tạ Ngọc Châu trợn tròn mắt: "Vậy sao cô lại nói là dùng nó để nhìn ra?"

"Ta đoán."

"Đoán thế nào?"

"Rất khó giải thích."

Tạ Ngọc Châu không nói nên lời. Nàng ta xoa ngực suy nghĩ một lúc lâu, nói với giọng không hy vọng: "Vậy ví dụ được không?"

Vân Xuyên suy nghĩ một chút, đưa tay ra hiệu trên không trung: "Ví dụ như giấc mơ này là một chiếc đèn l*иg, chúng ta ở trong đèn l*иg, nhìn thấy là giấy dán trên đèn, còn những đường kẻ màu xanh lam nhìn thấy trong Thị Thạch chính là khung tre chống đỡ chiếc đèn l*иg này. Sự phân bố của khung tre có quy luật của nó, nơi nào khung tre càng dày thì giấc mơ càng vững chắc, càng gần trung tâm. Ngược lại, nơi nào khung tre càng thưa thớt thì giấc mơ càng mỏng manh, càng gần rìa."

Vân Xuyên nói rất nhanh, Tạ Ngọc Châu theo kịp mạch suy nghĩ của nàng, tiếp tục nói: "Vậy nên vừa rồi chúng ta cứ chạy về phía khung tre thưa thớt nhất, rồi đâm thủng giấy đèn l*иg, rơi vào một giấc mơ khác?"

"Hình như là vậy."

Tất cả đều là phỏng đoán? Đây là thứ người bình thường có thể đoán ra được sao? Tạ Ngọc Châu thầm cảm thán trong lòng, cũng hỏi ra miệng.

Vân Xuyên đeo lại Thị Thạch, nói: "Tại sao không đoán ra được? Nhìn một cái, nghĩ một cái, chẳng phải đoán ra được sao?"

Tạ Ngọc Châu không biết là mắt Vân Xuyên khác với mình hay là đầu óc Vân Xuyên khác với mình, chắc là cả hai đều khác.

Nàng ta im lặng một lúc, giơ ngón tay cái lên: "Vân Xuyên tỷ tỷ, tỷ thật là cao thủ..."

Lúc này Tạ Ngọc Châu cũng bình tĩnh lại, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.

Yểm sư khống chế giấc mơ, cần mượn giấc mơ của những người đang ngủ say trong vòng trăm dặm, hoặc là kéo người khác vào cơn ác mộng do mình thao túng để gϊếŧ chết, hoặc là triệu hồi những thứ trong ác mộng ra ngoài hiện thực để gϊếŧ người. Trường hợp của họ có lẽ là loại thứ nhất.

Nhưng Yểm sư đấu với nhau từng cặp, bên ngoài lại có người của các tông môn canh chừng, lẽ ra đã sớm phát hiện ra họ vô tình lạc vào giấc mơ, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy ai đến cứu họ?

Tạ Ngọc Châu đưa ra nghi vấn, còn Vân Xuyên phỏng đoán góc nhìn trên gương đồng bị hạn chế, chỉ tập trung vào nơi Yểm sư đang ở, họ vẫn luôn ở rìa giấc mơ, người quan sát giấc mơ chắc không nhìn thấy họ.

"Vậy chúng ta đến trung tâm giấc mơ đi!" Tạ Ngọc Châu giơ nắm đấm lên, đầy khí thế.

Vân Xuyên im lặng nhìn nàng ta không nói, Tạ Ngọc Châu cũng im lặng một lúc, rồi cẩn thận hỏi: "Càng đến gần trung tâm... những thứ đáng sợ có phải càng nhiều không?"

Vân Xuyên gật đầu: "Hình như là vậy."

"Chúng ta có thể chết trên đường đến trung tâm không?"

"Rất có thể."

Nắm đấm giơ lên của Tạ Ngọc Châu rơi xuống, nàng ta cau mày thở dài: "Cho dù người của các tông môn không nhìn thấy chúng ta, thì Yểm sư cũng phải cảm thấy số người trong giấc mơ do mình thao túng không đúng chứ? Đấu từng cặp mà lại có bốn người, sao lại không phát hiện ra chúng ta..."

Vân Xuyên nhìn lên bầu trời, mặt trời chói chang, bụi bay mù mịt.

"Trước khi chúng ta vào, giấc mơ đột nhiên hỗn loạn rung chuyển, bên ngoài có lẽ cũng xảy ra biến cố gì đó."