Trần thị bật cười, nói: “Dù sao con vẫn còn nhỏ, đừng hành động tùy tiện, chỉ cần nắm rõ ý đồ thật sự của người đó và Viên thị là được. Con ở bên đó, hãy liên lạc với cậu cả và cậu hai của con nhiều hơn, có chuyện gì thì tìm bọn họ bàn bạc, tuyệt đối không được để bản thân chịu thiệt, biết chưa?”
Vân Noãn gật đầu, hai mẹ con lại trò chuyện thêm một lúc, bàn bạc kỹ lưỡng mọi chuyện, chủ yếu là Trần thị không yên tâm về A Noãn, dặn dò tỉ mỉ A Noãn cách ứng phó nếu gặp nguy hiểm ở Bắc Bình…
Tháng bảy, Bắc Bình, Vân công quán.
Vân Bách Thành nhận được thư trả lời của cha mình, nói là đầu tháng sau sẽ gửi A Noãn đến Bắc Bình, dặn ông ta sắp xếp ổn thỏa chuyện gia đình và trường học, đừng để A Noãn chịu thiệt, kèm theo thư là một ngân phiếu hai ngàn ngân nguyên gửi cho Vân Bách Thành.
Lúc này Vân Kỳ mới biết cha mình muốn đón em gái Vân Noãn đang ở xa tận Duyên thành tới Bắc Bình.
Vân Kỳ không vui lắm, bĩu môi làm nũng với mẹ: “Mommy*, tại sao phải đón con nhỏ nhà quê đó đến Bắc Bình chứ? Daddy còn nói muốn cho nó học cùng trường cấp hai với con, vậy con phải giải thích với bạn bè thế nào đây?”
*Ở Tây từ nhỏ nên xưng hô mommy, daddy
Vân Kỳ học ở trường nữ sinh Yến Hoa nổi tiếng của Bắc Bình, những người có thể vào học ở đó đều là con nhà không giàu thì quý trong giới chính trị và thương mại Bắc Bình.
Ngay cả với gia thế của Vân Kỳ, khi ở đó cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi.
Mặc dù bây giờ người ta theo đuổi yêu đương tự do, nhưng chính phủ mới vừa thành lập, trong xương cốt của một số nhà quyền quý cấp cao vẫn còn phân biệt con chính thất và con vợ lẽ.
Chỉ cần nghĩ đến những ánh mắt khác thường có thể xuất hiện nếu những người đó biết Vân Noãn mới là con gái của vợ cả của cha mình, Vân Kỳ đã cảm thấy khó chịu.
Việc cha có vợ khác và có một cô con gái khác, ngay cả Vân Kỳ cũng chỉ biết được sau khi về nước, lúc đó cô ta đã khó chịu về sự tồn tại của hai mẹ con Trần thị trong một thời gian dài, còn khóc lóc với Viên thị mấy lần.
Hơn nữa, từ nhỏ Vân Kỳ đã được cha mẹ nâng niu chiều chuộng, khi về Duyên thành, ông bà nội lại luôn nhìn cô ta không vừa mắt, chê bai đủ điều, nhưng lại đối xử vô cùng tốt với Vân Noãn vừa trầm tính vừa cố chấp lại quê mùa kia, lòng thương của ông bà chênh lệch đến tận trời.
Cô ta... cô ta rất ghét Vân Noãn.
Viên thị ôm con gái, cười nói: “Có gì mà phải giải thích, con không cần giải thích gì cả, chỉ cần "bảo vệ" nó nhiều hơn trước mặt người khác, sẽ chỉ làm con trông rộng lượng hơn mà thôi. Hơn nữa…”
Bà ta cười ẩn ý, nói: “Con cũng không cần lo lắng người khác nói gì về con, daddy của con đã ly hôn với mẹ ruột của nó từ lâu rồi, chỉ là ông bà nội của con cổ hủ, nên daddy của con không tiện nói với những người ở Duyên thành mà thôi.”