Nói đến đây thì bà dừng lại, thu lại nụ cười, nhìn kỹ Vân Noãn một cái, nói: “Nhưng mà, A Noãn, con là con gái của ông ta, nếu ông ta muốn tính toán hôn sự của con, nếu chúng ta không phòng bị gì nói không chừng sẽ bị bọn họ gài bẫy.”
“Tuy ông bà nội con thương con, nhưng nói cho cùng thì điều bọn họ coi trọng nhất vẫn là người đó và con trai của người đó.”
Giả sử chuyện ly hôn giữa bà và Vân Bách Thành bị phanh phui, bà có thể rời khỏi nhà họ Vân, nhưng hôn sự của con gái nhất định sẽ bị Vân Bách Thành và người phụ nữ kia sắp đặt.
Dù Vân lão gia và Vân lão phu nhân thương A Noãn đến mấy thì khi đứng trước tiền đồ của Vân Bách Thành cũng sẽ thỏa hiệp.
Huống hồ, thủ đoạn mà Vân Bách Thành và người phụ nữ kia giỏi nhất chính là tiền trảm hậu tấu, không phải sao?
Con gái của bà chỉ có một, bà không cho phép con bé xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Bà nói xong những lời này, thấy con gái đã thu lại vẻ thoải mái ban nãy, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lắng nghe, trong lòng vừa xót xa vừa cảm thấy an ủi.
Bà xoa đầu con gái, ngập ngừng chậm rãi nói: “A Noãn, mẹ nghĩ con hãy mang theo A Bích và Toàn Thúc đi, tới Bắc Bình trước, ở nhà cha con một thời gian, sau đó mẹ sẽ nhờ cậu cả của con sắp xếp trước cho chúng ta ở Bắc Bình, mua nhà trước, mẹ sẽ xử lý tài sản ở Duyên thành.
“Sau một thời gian nữa mẹ sẽ nhân dịp hôn sự của cậu hai con mà tới Bắc Bình, đến lúc đó con tìm lý do chuyển đến ở với mẹ, được không?”
Hai người em trai của Trần thị là cậu cả Trần và cậu hai Trần hiện cũng đang ở Bắc Bình.
Năm năm trước, cậu cả Trần du học từ Mỹ trở về, hợp tác với người Mỹ mở một công ty thương mại nước ngoài ở Bắc Bình.
Còn cậu hai Trần sau khi học xong ở Bắc Bình thì bề ngoài là đến công ty của anh cả giúp đỡ, nhưng thực chất lại hợp tác với người khác mở một tòa soạn báo lá cải.
Hôn sự của cậu hai Trần là vào cuối năm nay, lúc đó A Noãn cũng đang ở Bắc Bình, việc Trần thị đến tham dự hôn lễ của em trai tiện thể thăm A Noãn cũng là chuyện hợp lẽ thường.
Nhưng bà đi rồi thì không có ý định quay về nữa.
Vân Noãn chớp mắt, lập tức hiểu được tâm ý của mẹ.
Mẹ muốn nhân dịp hôn sự của cậu hai Trần để đi Bắc Bình, còn mình thì ở lại chỗ người kia, việc bọn họ đột nhiên muốn đón cô đến Bắc Bình chắc chắn là có mưu đồ gì đó.
Đến lúc đó chỉ cần cô nắm được điểm yếu của bọn họ và làm ầm lên, là có thể chạy đến với mẹ, mẹ cũng có thể nhân cơ hội này ở lại Bắc Bình...
Vân Noãn mừng rỡ trong lòng.
Cô mỉm cười "Ừm" một tiếng, ôm lấy cánh tay của Trần thị, dụi đầu vào người bà, cười nói: “Dạ, con không có bản lĩnh gì khác, nhưng lừa bọn họ một chút thì không thành vấn đề gì, mẹ cứ yên tâm.”