“Anh đã nói thứ này chẳng qua chỉ là ký để nhà họ Viên nhìn thấy, mọi thứ khác vẫn như trước, vậy thì mang giấy ly hôn đến đây, chắc là bọn họ sẽ còn vui hơn nữa.”
Vân Bách Thành vừa nghe nói đến hai chữ ly hôn, trực giác đã không muốn, đồng thời còn sinh ra một cơn tức giận.
Nhưng ông ta vừa muốn có lời giải thích với nhà họ Viên, lại không dám nói rõ với cha mẹ, hơn nữa nhà mẹ đẻ của Trần thị cũng không phải là không còn ai.
Tàu rách vẫn còn ba phân đinh (ý nói gia tộc dù suy yếu vẫn còn chút quyền lực), tình hình đã ổn định trở lại, nhà họ Trần là thế gia triều đại trước, tuy hiện tại ẩn mình ở Duyên thành nhưng ở Bắc Bình vẫn còn không ít quan hệ ngầm.
Trần thị đã không sợ ly hôn, nếu thật sự làm ầm lên, e là kết quả không chỉ là ly hôn, nói không chừng còn ảnh hưởng đến danh tiếng và tiền đồ của ông ta.
Cuối cùng Vân Bách Thành đành phải thỏa hiệp.
Trần thị lấy được giấy ly hôn, nhưng vẫn ở lại nhà họ Vân, không phải vì danh tiếng hay gì mà vẫn là vì con gái Vân Noãn của mình.
Lúc này, Trần thị nghe lời nói đột ngột của con gái, sau cơn kinh ngạc thì bình tĩnh trở lại, con gái đã biết chuyện này, lại không giống như vừa mới biết.
Như vậy cũng tốt.
Bà đưa tay xoa đầu con gái nhỏ, nói: “A Noãn, sao con biết chuyện này?”
Vân Noãn thấy mẹ nhanh chóng đã thu lại vẻ khác thường, trên mặt cũng không có vẻ gì là không vui hay đau lòng, trong lòng thầm vui vẻ, nói: “Năm đó người đó ở nhà bàn bạc chuyện này với mẹ, con trốn sau rèm đã nghe thấy hết.”
Yêu đương tự do, giải phóng tư tưởng, theo đuổi cải cách kiểu mới, theo quan điểm của Vân Noãn, cô chưa tiếp xúc nhiều với Vân Bách Thành nên tạm thời chưa thấy được tinh hoa của cải cách kiểu mới, nhưng sự ích kỷ, giả tạo, du͙© vọиɠ của bản chất con người thì lại được giải phóng rất triệt để.
“Mẹ, con biết bao nhiêu năm nay mẹ chịu đựng thiệt thòi đều là vì con, bây giờ con đã có thể tới Bắc Bình học, chi bằng nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ với ông ta. Đi học, thi vào đại học nữ sinh, chúng ta cũng không nhất thiết phải dựa vào quan hệ của ông ta mới vào được. Hơn nữa…”
Vân Noãn nhếch môi lên, cười nói: “Tự dưng nói muốn đón con tới Bắc Bình học, chẳng lẽ là muốn con tin bọn họ quan tâm con? Nói không chừng là nhớ đến nhan sắc hoa dung nguyệt mạo của con, đang toan tính chuyện dơ bẩn gì đó.”
Cái gì mà “nhan sắc hoa dung nguyệt mạo của con”... rõ ràng nên là lời oán hận, vậy mà cô gái nhỏ lại nói một cách nhẹ nhàng như vậy, nụ cười rạng rỡ, vừa đắc ý lại vừa tinh nghịch, đầy vẻ trẻ con.
Trần thị không nhịn được mà bật cười, đã nhiều năm như vậy rồi, Vân Bách Thành không còn có thể gây ra bất kỳ cảm xúc khó chịu nào cho bà nữa.
Bà ôm A Noãn, cười nói: “Ừm, nếu A Noãn tới Bắc Bình học, mẹ nhất định cũng sẽ đi cùng. Nhưng mà…”