Chương 6

Ngày xưa ông nội của bà từng có ơn với nhà họ Vân, nên mới có hôn sự giữa bà và Vân Bách Thành.

Tính cách của Trần thị kiên cường, thông minh, lại biết nhìn xa trông rộng.

Ban đầu bà hoàn toàn không biết chuyện Vân Bách Thành và Viên Lan Tú ở Bắc Bình, nếu không thì với sự kiêu hãnh và tính cách của bà, nhất định sẽ từ hôn với Vân Bách Thành.

Đến khi bà biết Vân Bách Thành đã cưới người khác ở Anh và sinh được hai đứa con thì con gái Vân Noãn của bà đã hai tuổi.

Hai ông bà nhà họ Vân rất thương Vân Noãn, nếu lúc đó bà ly hôn với Vân Bách Thành, chắc chắn nhà họ Vân sẽ không cho phép bà mang theo con gái rời đi, mà lúc đó Vân Bách Thành lại không có nhà, nên bà tạm thời gác lại chuyện đó.

Tuy nhiên, từ lúc đó bà đã âm thầm sắp xếp mọi thứ, cẩn thận quản lý của hồi môn của mình, cố gắng học hỏi nhiều thứ theo sự thay đổi của thời cuộc.

Đến khi ông nội cố chấp, bảo thủ và căm ghét người nước ngoài qua đời, bà đã hết lời khuyên cha mình cho em trai lớn đi du học, em trai nhỏ đến trường học kiểu mới ở Bắc Bình.

Khi con gái lớn hơn một chút, bà lại mời gia sư dạy tiếng nước ngoài với giá cao cho con gái, và bản thân bà cũng thường xuyên ở bên cạnh nghe giảng.

Hai ông bà nhà họ Vân còn tưởng bà làm những chuyện này là để sau này có thể theo kịp bước chân của con trai và níu kéo trái tim con.

Bọn họ cũng nghĩ bà không muốn A Noãn thua kém đứa cháu gái lớn Vân Kỳ lớn lên ở Anh kia.

Vì trong lòng có phần áy náy với bà, nên dù không nói là ủng hộ những chuyện này nhưng phần lớn cũng là nhắm một mắt mở một mắt.

Đến khi Vân Bách Thành về nước, nhậm chức ở Bắc Bình, bà vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào mới có thể vừa đòi được con gái, vừa có thể thoát khỏi quan hệ với Vân Bách Thành.

Không ngờ Vân Bách Thành lại chủ động mang đến một tờ giấy chứng từ kiểu mới, nhưng chỉ là giấy kết hôn nạp vợ lẽ để bà ký.

Vân Bách Thành nói rất hay: “Tố Uyển, anh biết bao nhiêu năm qua anh nợ em, để em ký thứ này cũng là làm khổ em, nhưng em yên tâm, trong gia phả nhà họ Vân của anh, em vẫn là chính thất, chỉ là anh nhậm chức ở Bắc Bình, có rất nhiều chỗ phải nhờ cậy nhà họ Viên.”

“Em ký tờ giấy này chẳng qua chỉ là để cho bọn họ thấy, sau này vẫn như trước kia, em ở nhà họ Vân, cô ấy ở Bắc Bình, không ai can thiệp tới ai, được không?”

Lúc đó bà thật sự muốn tát thẳng tờ giấy đó vào mặt ông ta.

Nhưng bà nhịn xuống, nói: “Nhà họ Trần chúng tôi là danh gia vọng tộc, thế gia trăm năm, chưa từng có con gái làm lẽ. Tôi là dâu được nhà họ Vân dùng tám kiệu lớn rước về, văn thư đầy đủ, sao có thể tự hạ mình làm lẽ?”

“Ngay cả khi thế sự thay đổi, tôi cũng chỉ nghe nói đến chuyện ly hôn, chưa từng nghe nhà nào lại hạ vợ mình xuống thành vợ lẽ.”