Chương 50

Trần Triệt Chi không vui khi Vân Noãn đi tiệc sinh nhật của Phùng đại phu nhân. Nhưng trông Vân Noãn thì mềm yếu yểu điệu, thật ra tính cách lại hoàn toàn không sợ phiền phức, lại luôn có sự tò mò mãnh liệt, luôn muốn vạch trần mọi việc, dáng vẻ sợ chuyện không đủ lớn.

Đây cũng là lý do Trần Triệt Chi sợ cô rơi vào nguy hiểm nên đã đồng ý chuẩn bị cho cô một khẩu Browning lúc trước.

May mà tuy Vân Noãn nhiều tò mò và to gan, nhưng hành xử lại rất cẩn trọng, cũng làm Trần Triệt Chi yên tâm hơn một chút.

Vân Noãn muốn đi tiệc sinh nhật của Phùng đại phu nhân, Trần Triệt Chi bất đắc dĩ, lúc này mới nhớ đến chuyện nhờ Liêu Hành chăm sóc Vân Noãn.

Tính tình của Liêu Hành khó đoán, không phải là người dễ đối phó, nếu không phải Trần Triệt Chi không yên tâm về Vân Noãn thì cũng sẽ không đi nhờ vả Liêu Hành.

May mà Liêu Hành là người giữ lời, việc đã hứa thì không bao giờ thất hứa, lại còn có nhiều thủ đoạn, cho nên hắn nhận lời chăm sóc Vân Noãn, Trần Triệt Chi cũng yên tâm.

Đương nhiên còn một điểm nữa, Liêu Hành là người lạnh lùng, đối với sắc đẹp lại càng vô cảm, chuyện này cũng làm Trần Triệt Chi hoàn toàn bỏ qua khả năng Liêu Hành có thể nảy sinh ý đồ khác với Vân Noãn… đương nhiên sau này chuyện này cũng là chuyện làm hắn hối hận xanh ruột nhất.

Lúc này Vân Noãn nghe cậu hai nói như vậy, bèn chớp mắt. Vào tiệc sinh nhật Phùng đại phu nhân, ông bà nội đã lên Bắc Bình. Thực ra Vân Noãn có kế hoạch khác, chỉ là rõ ràng Viên thị có mưu đồ gì đó với mình.

Bà ta có mưu đồ gì, Vân Noãn cũng có thể đoán được tám chín phần mười.

Cô rất quý mạng của mình, vẫn đang nghĩ cách làm thế nào để không có bất kỳ rủi ro nào thì Liêu Hành này xuất hiện.

Cậu hai rất yêu thương cô, hắn đã yên tâm để Liêu Hành chăm sóc mình thì tức là người này đáng tin. Hơn nữa đối phương là cháu ruột của Phùng đại phu nhân, Vân Noãn cảm thấy chuyện này thú vị hơn rồi.

Cho nên Vân Noãn đồng ý, cười nlis với Liêu Hành: “Cảm ơn chú Liêu.”

Liêu Hành bị cô cười và gọi như vậy, cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó chích vào. Đương nhiên tim của hắn vừa lạnh vừa cứng, chích một cái cũng không đau, chỉ là có hơi nhột hơi tê mà thôi.

Trên mặt hắn không hề lộ bất kỳ cái gì, chỉ gật đầu với Vân Noãn, xem như đồng ý.

Vân Noãn nghĩ bọn họ có chuyện cần bàn bạc, cô lại không thân với Liêu Hành, bèn xin phép rút lui tự mình về phòng.

Liêu Hành rời khỏi nhà họ Trần, bước lên xe, lúc này vẻ mặt lạnh lùng căng thẳng kia mới giãn ra một chút, để lộ một chút vui vẻ.

Sự vui vẻ này ẩn giấu quá sâu, có lẽ người khác không nhận ra, nhưng Lâm Mãn đã theo hắn nhiều năm thì lại biết.

Khóe miệng của Lâm Mãn giật giật, Tam gia nhà bọn họ sẽ không có ý đồ gì với cô gái nhỏ nhà họ Vân kia đấy chứ? Còn đồng ý chăm sóc một cô gái nhỏ, đây hoàn toàn không phải phong cách của Tam gia.

Hơn nữa… hơn nữa hậu bối của những người bạn quen biết khác cũng gọi hắn là chú, Lâm Mãn chưa từng thấy Tam gia nhà bọn họ có bất kỳ phản ứng bất thường nào.

Đúng là không ngờ Tam gia lại có ngày thấy sắc mà động lòng.

Nhưng mà... nhưng mà đúng là cô gái nhỏ đó rất đẹp. Có lẽ Hắn đã hoàn toàn quên sự thật là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Noãn hắn còn cảm thấy người ta là một cô gái quê mùa.

Duyên thành, nhà tổ của nhà họ Vân gia.

Vân Bách Thành trở về Duyên thành, ông ta nghĩ ông ta về bằng tàu hỏa vào chiều tối ngày thứ hai sau khi Vân Noãn gửi thư về Duyên thành thì thư của Vân Noãn chắc chắn chưa đến tay cha và mẹ của ông ta.

Nhưng ông ta đã tính sai rồi.

Bởi vì Vân Noãn không phải nhờ người đưa thư gửi thư về mà là trực tiếp cử chú Toàn đi tàu hỏa tối hôm đó về Duyên thành, còn Vân Bách Thành lại chậm trọn một ngày.

Vân Noãn viết một lá thư cho Vân lão thái gia Vân lão thái thái và một lá cho mẹ mình là Trần thị.

Trần thị đọc thư xong, một mặt thì sai người thu xếp hành lý, mặt khác lại cầm thư đến thượng phòng.

Vừa đến thượng phòng, Trần thị lập tức quỳ xuống, rơi nước mắt nói: “Cha, mẹ, những năm này con nhẫn nhục ở lại nhà họ Vân đều là vì A Noãn. Vì tương lai của A Noãn, dù trong lòng con vô cùng lo lắng, cũng vẫn để con bé đến Bắc Bình, nghĩ dù thế nào đi nữa A Noãn cũng là con gái của ông ấy, cha cũng đã gửi đủ tiền bạc cho ông ấy làm chi phí cho A Noãn.”