Trong ký ức, cô là một bệnh nhân yếu ớt, đi hai bước cũng ngất, cha mẹ ghẻ lạnh, sống trong bệnh viện hơn nửa năm, coi thuốc như kẹo viên, coi bác sĩ y tá như người nhà, sau đó vào chết trên bàn mổ vào năm mười tám tuổi.
Cô đầu thai thành Vân Noãn hiện tại, sinh ra khỏe mạnh, có một người mẹ yêu thương chiều chuộng cô hết mực, có ông bà nội tuy cổ hủ nhưng cũng rất yêu thương cô, cô cảm thấy đây chính là sự bù đắp mà ông trời nợ cô ở kiếp trước.
Vì thế cô rất trân trọng những người yêu thương ở bên cạnh cô, còn về phần người cha rẻ tiền kia, cô không hề quan tâm.
Tuy cuộc sống ở thị trấn nhỏ dưới quê rất tốt, dù thời Dân quốc này không phải là thời Dân quốc trong sách lịch sử mà cô nhớ, nhưng qua những gì cô tìm hiểu trong những năm qua thì thời cuộc vẫn luôn bất ổn, e là tương lai sẽ còn hỗn loạn hơn.
Vì vậy đương nhiên cô phải tới Bắc Bình, nếu không sẽ cứ mãi bị giam ở quê, nếu sau này có biến động, cô lấy đâu ra bản lĩnh để bảo vệ bản thân, bảo vệ người mẹ luôn yêu thương cô?
Tuy nhiên việc cô muốn đi Bắc Bình là hy vọng mẹ sẽ đi với cô, thuê nhà riêng để ở, không dính líu gì đến "một nhà" ở Bắc Bình đó là tốt nhất.
A Noãn khoác tay Trần thị, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đã ly hôn với người đó rồi, chi bằng mẹ và con đến Bắc Bình, chúng ta sống cùng nhau có được không? Dù sao hai cậu cũng ở Bắc Bình, chúng ta cũng không sợ bị người khác bắt nạt.”
Trần thị giật mình, có chút nghi hoặc nhìn A Noãn, chuyện ly hôn, ngoài bà và Vân Bách Thành, cùng với Viên thị và nhà họ Viên thì người ngoài đều không hề hay biết.
Về chuyện ly hôn, ban đầu Trần thị và Vân Bách Thành đã thỏa thuận với nhau là sẽ không nói với bất kỳ ai ở Duyên thành.
Với suy nghĩ của Vân Bách Thành, ông ta cảm thấy tờ giấy ly hôn đó chẳng quq chỉ là ký để cho nhà họ Viên và Viên Lan Tú thấy, tận sâu trong lòng luôn nghĩ Trần thị vẫn là người của ông ta, vẫn phải ở Duyên thành hiếu kính cha mẹ thay cho ông ta, phụng dưỡng cha mẹ chồng, quán xuyến việc nhà.
Còn Trần thị, bà cũng có suy nghĩ riêng của mình.
Gia cảnh của Trần thị không hề tệ.
Nhà mẹ đẻ của bà là nhà họ Trần từng là cựu thần triều đại trước, một danh môn thế gia khá hiển hách, thời kỳ cuối triều đại trước xảy ra loạn lạc, bác ruột và anh họ của bà đã hy sinh khi chiến đấu với nước ngoài, nhà họ Trần sa sút, lập tức rút lui khỏi Bắc Bình, về quê nhà ở Duyên thành để cầu bình an.