Cô dừng bước, quay đầu nhìn chú Đức gác cổng vừa mở cổng lớn bên ngoài cho cô.
Chú Đức thấy ánh mắt của cô thì vội vàng tiến lên, hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Cậu cả Trần Mẫn Chi và Diêu Tú chỉ có hai đứa con trai, đời này của nhà họ Trần chưa có cô con gái nào, vì vậy người nhà họ Trần luôn gọi A Noãn là tiểu thư, chứ không phải biểu tiểu thư.
A Noãn hỏi: “Chú Đức, hôm nay có khách đến ạ?”
Chú Đức cười nói: “Là Liêu Tam gia ở Lĩnh Nam đến ạ.”
Nói xong thì nghĩ đến việc có thể Vân Noãn chưa chắc đã biết Liêu Tam gia ở Lĩnh Nam là ai, lại cười hiền từ chất phác, nói: “Trước đây vị Liêu Tam gia này du học cùng với Đại gia, sau này cũng rất thân với Nhị gia, thường xuyên qua lại với nhà họ Trần chúng ta.”
Vân Noãn gật đầu, đương nhiên cô biết Liêu Tam gia ở Lĩnh Nam là ai.
Vì lúc cô nhờ cậu cả và cậu hai điều tra bối cảnh Viên thị và nhà họ Viên, cũng quan tâm đến Phùng Hậu Bình là cấp trên của Viên Lập Dân bác cả của Viên thị.
Phùng phu nhân của Phùng Hậu Bình xuất thân từ nhà họ Liêu ở Lĩnh Nam.
Cho đến khi Viên thị và Vân Kỳ lặp đi lặp lại chuyện tiệc sinh nhật của Phùng đại phu nhân và Viên thị còn đặc biệt tìm tiệm Tây nổi tiếng ở Bắc Bình đặt may lễ phục dự tiệc cho cô, Vân Noãn tinh tế như thế nào chứ, bất kỳ động thái nào của mẫu tử Viên thị cô đều có thể nắm bắt được.
Cho nên cô cũng đã điều tra Phùng Hậu Bình và nhà họ Phùng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.
Liêu Tam gia này không phải là cháu ruột nhà mẹ đẻ của Phùng đại phu nhân sao.
Nhưng không ngờ hắn lại rất thân với cậu cả và cậu hai, chẳng lẽ cũng vì lý do này nên lúc trước đối phương nhìn thấy cô nói chuyện với cậu hai ở nhà ga nên mới chú ý đến cô?
Vân Noãn bước vào sảnh thì thấy Liêu Hành đang nói chuyện với cậu hai.
Đối phương mặc vest Tây kiểu Trung Quốc gần giống với kiểu Tôn Trung Sơn, rõ ràng là đang dựa lưng vào sofa, ngồi nghiêng người, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy vóc dáng rất thẳng.
Vì Vân Noãn chỉ nhìn thấy nửa người của đối phương, không nhìn thấy chính diện, nhưng chỉ một bên mặt đã làm người ta có một loại áp lực không rõ ràng.
Lẽ ra phải rất tuấn tú nhưng vì khí chất đó mà lại làm người ta chỉ muốn tránh xa.
Vân Noãn đang đánh giá Liêu Hành, thì Liêu Hành và Trần Triệt Chi nghe thấy tiếng động thì đều quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Ánh mắt của Liêu Hành rõ ràng là rất ôn hòa, nhưng Vân Noãn lại cảm thấy ánh mắt đó dường như có thể nhìn thấu mình, cô hoàn toàn không thích cảm giác này.
Sức ép của người này rất mạnh.
Nếu Phùng đại phu nhân giống đứa cháu trai này một chút thì cũng sẽ không bị một vợ lẽ chà đạp lên đầu.
Ánh mắt hai người đối diện chỉ trong chốc lát, Trần Triệt Chi đã cười chào Vân Noãn nói: “A Noãn, cháu về rồi à, qua đây cậu giới thiệu Liêu Tam gia với cháu. Hắn vừa từ Lĩnh Nam đến đây, không phải hôm trước cháu còn hỏi cậu về tình hình ở miền Nam sao? Hắn rõ nhất.”
Vân Noãn mỉm cười đi tới, ngồi bên cạnh Trần Triệt Chi, sau đó ngoan ngoãn gọi Liêu Hành: “Chú Liêu.”
Liêu Hành, Trần Triệt Chi: “...”
Trần Triệt Chi ho khan một tiếng, liếc nhìn vẻ mặt kỳ quái thoáng qua của Liêu Hành, cười gượng nói: “Ha, Tam gia, A Noãn là cháu gái của tôi, gọi anh là chú cũng là đương nhiên. Ừm…”
Hắn lại quay sang Vân Noãn, nói: “A Noãn, không phải lần trước cháu có nhắc đến tiệc sinh nhật của Phùng đại phu nhân sao? Vốn dĩ để cháu và bà thím họ Viên kia đến nhà họ Phùng cậu vẫn có hơi không yên tâm, nhưng cháu đã đến Bắc Bình thì ra ngoài chơi nhiều cũng tốt. Phùng đại phu nhân là cô ruột của Tam gia, lúc đó Tam gia cũng sẽ có mặt, cậu đã nhờ Tam gia hôm đó chăm sóc cháu rồi.”