Kể từ sau vụ gây rối tối qua, Vân Noãn cũng không giả vờ nữa.
Mặt Vân Bách Thành cứng đờ.
Viên thị thấy vậy thì lập tức hòa giải: “A Noãn, chuyện này đều do người ngoài khuấy động lên, chuyện đã đến nước này, nói rõ rồi thì thôi. A Noãn, cha của con chỉ là nhất thời tức giận, chẳng lẽ con còn muốn vì chuyện này mà giận dỗi với cha con mà bỏ nhà đi sao?”
Nói xong, bà ta đưa tay đẩy Vân Bách Thành một cái.
Vân Bách Thành thở dài một tiếng, vẻ mặt hiện lên sự khó chịu và mệt mỏi, nói: “A Noãn, con đừng làm ầm ĩ nữa, hôm qua là ta có hơi nóng nảy, ta cũng là vì không muốn chuyện nhà họ Vân chúng ta ồn ào khắp thành.”
“Con đã viết thư về Duyên thành, ông bà nội của con nhận được thư chắc chắn sẽ lo lắng, để tránh bọn họ hiểu lầm, ta chuẩn bị hôm nay sẽ về Duyên thành một chuyến, đón ông bà nội của con tới Bắc Bình. Chuyện của mẹ con cũng không phải như con nghĩ... A Noãn, con cứ tạm thời ở nhà, đợi ông bà nội đến rồi sắp xếp được không?”
Vân Noãn nhìn Vân Bách Thành, rồi lại nhìn Viên thị. Người trước biểu cảm phức tạp, bất đắc dĩ, trầm trọng. Người sau gượng ép cố gắng mỉm cười, nhưng thực sự lại vô cùng cứng ngắc.
Vân Bách Thành vội vã về Duyên thành như vậy, còn muốn làm gì nữa chứ?
Cô nhìn vẻ mặt Viên thị, e là hai người này đã đạt được thỏa hiệp gì đó rồi.
Đúng là trời sinh một đôi!
Vân Noãn chỉ cảm thấy trước đây mình đã đánh giá bọn họ quá cao rồi.
Vân Bách Thành về Duyên thành, trên danh nghĩa Vân Noãn vẫn ở lại nhà họ Vân, nhưng thực tế hôm đó tan học cô đã ngồi xe của nhà họ Trần đến thẳng nhà họ Trần, sau đó cũng không hề quay lại nhà họ Vân cho đến khi Vân lão thái gia và Vân lão thái thái tới Bắc Bình.
Vân Bách Thành không có mặt, Viên thị không muốn tranh cãi với Vân Noãn, chuyện này cứ thế mà qua.
Lúc này có lẽ chính Viên thị cũng chưa nhận ra, thái độ của bà ta đối với Vân Noãn đã chuyển từ coi thường ban đầu thành vô cùng e dè và thận trọng.
Ngày hôm đó Vân Noãn trở về nhà họ Trần, bước vào cổng lớn ngoại viện, khi đi về phía công quán, cô cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Cô ngoảnh đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy một chiếc xe hơi quen mắt đỗ trong sân, biển số 00 - 082.
Cái này, Vân Noãn chớp mắt, lập tức nhớ lại chiếc xe mà cô đã nhìn thấy vào ngày đầu tiên vừa đến Bắc Bình bên ngoài nhà ga.